Tình yêu dã quỳ
2022-11-24 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Mà hình như những đứa trẻ của núi rừng quê Thanh đều giống nhau, ký ức tuổi thơ đều được nhuộm vàng bởi sắc hoa dã quỳ hoang dại.
***
- Chị Thanh? Chị Thanh đã về rồi? Giờ chị Thanh đã là cô giáo bản mình rồi các bạn ơi! Mấy đứa trẻ đang cùng nhau chơi trên con đường đất, thấy Thanh, liền tíu tít chạy đến.
- Ừ! Từ nay, chị sẽ cùng với các em học chữ, làm toán được không nào?
- Được ạ! Được ạ!
- Liền! Thun! Nà! Bĩ!
Đứa nào đứa nấy tranh nhau nói rồi cười tươi như những bông dã quỳ chớm nở. Chỉ có con bé Nhục là khép nép, rụt rè. Nó len lén nhìn Thanh, điệu vừa vui lại vừa buồn khiến Thanh khó hiểu. Thấy vậy, Thun, cậu bé lớn tuổi nhất đám liền dứt lời giải thích:
- Tên nó xấu nên nó ngại. Nhà nó nghèo lắm cô ạ.
Thanh hướng về Nhục bằng nụ cười đồng cảm. Cô cúi thấp người xuống để ngang bằng con bé và đám trẻ, tay vuốt lại mái tóc vàng cháy của Nhục, mắt nhìn kĩ khuôn mặt lem luốc, ngây thơ của nó đầy yêu thương. Tức thì, con bé tay cầm chiếc vòng kết từ những cành hoa dã quỳ đội lên đầu Thanh:
- Em tặng chị. Dã quỳ đẹp nhất bản mình đấy chị ạ. Ngày nào chúng em cũng ra đây chơi.
Thanh nhận món quà của Nhục mà xúc động. Con bé Nà lên tiếng:
- Dã quỳ là loài hoa hoang dại có sức sống mãnh liệt. Dù nắng dù mưa, nó vẫn nở vàng mỗi mùa thu đến. Loài hoa này làm cho bản chúng ta thêm đẹp chị nhỉ!
- Dã quỳ kể về sự tích về nàng H’Linh và chàng K’Lang, về tình yêu của đôi trai gái ở làng bản mình.
Bĩ lại thêm. Thế là cả bọn lại tranh nhau kể. Thanh nghe mà trong lòng thán phục. Không ngờ lũ trẻ mới bé tí tuổi lại rành rọt về dã quỳ đến thế. Ngắm từng khuôn mặt đáng yêu ấy, Thanh như nhớ đến tuổi thơ của mình.
Buổi sáng, phố núi chìm trong sương mờ. Bầu trời như đang khoác lên mình vương miện mùa thu lộng lẫy sắc vàng của nắng của hoa. Thanh bước nhẹ trên con đường đất quen thuộc như không muốn làm những đóa dã quỳ giật mình tỉnh giấc. Nắng khẽ hắt trên vai cô từng sợi vàng óng ánh. Ngôi trường Thanh chuẩn bị dạy học hãy còn nhiều thiếu thốn. Bàn ghế xập xệ. Lớp học chỉ đơn giản là dãy nhà che tạm phên nứa, lồ ô. Cuộc sống của những người dân trong bản còn nhiều khó khăn. Việc vận động gia đình cho các em đến lớp còn khó gấp mấy lần so với việc dạy các em học chữ hay làm toán. Hoàn cảnh ấy khiến Thanh càng thêm trăn trở, suy nghĩ.
Thanh nghe trong lòng thổn thức. Có cái gì vừa bồi hồi vừa như muốn nén chặt. Trái tim cô gái tuổi thanh xuân đang căng tràn sức sống bỗng dội về hình bóng cùng nụ cười hiền như đất của Lam. Ánh mắt biết nói, dáng vẻ thư sinh, giọng trong mà trầm ấm ấy như tạc vào lòng Thanh nỗi nhớ vẹn nguyên về lời thỉnh cầu của Lam:
- Thanh! Đừng đi! Hãy ở lại đây với anh!
Khi ấy, Thanh chỉ thoáng cười khẽ đáp:
- Em phải đi.
Thanh xách ba lô, bước vội lên chuyến xe khách cuối cùng trong ngày về với miền đất hoang sơ chỉ có gió và núi, về với những đứa trẻ khát khao được học con chữ, về với quê hương, nơi ấy đang cần Thanh. Thanh không dám ngoái đầu nhìn lại. Thanh sợ sự chùng chình, luyến lưu. Sợ đôi mắt níu giữ đầy ma lực của Lam sẽ khiến cô chẳng đủ mạnh mẽ để bước.
Giờ thì Thanh bỗng thấy nhớ Lam da diết. Cô ước anh ở đây, bên cô, lúc này… Cô sẽ không ngần ngại mà chạy tới nắm lấy tay anh, tựa đầu vào vai anh, ngồi im lặng hàng giờ chỉ để được nghe Lam nói. Giọng Lam ngọt và thương lắm. Giọng nói từng hút hồn biết bao cô nàng mảnh mai, giỏi giang, lại con nhà giàu. Thế mà, Lam lại chọn Thanh, cô gái bình thường, chẳng biết ăn diện là gì. Ở bên Lam, trái tim Thanh cảm thấy thật nhẹ nhàng và bình yên. Nhưng Thanh không thể giam mình ở nơi không dành cho cô. Sau bốn năm học Sư phạm, Thanh đã tự khẳng định mình bằng tấm bằng đại học loại giỏi. Thanh đã từng hứa với ba mẹ, với bản làng sẽ về lại quê hương để cùng những đứa trẻ quê nghèo thực hiện ước mơ kiếm tìm tri thức. Trái tim Thanh chia làm hai nửa. Nửa dành cho Lam. Cho tình yêu ngọt lịm, chân thành của một chàng trai gốc phố, cho dự định về một tương lai tươi sáng với hạnh phúc giản dị mà Lam đã vẽ ra để thuyết phục Thanh. Nửa trái tim còn lại Thanh dành cho quê hương, cho gia đình, cho những đứa trẻ nghèo khát chữ. Thanh đã tự dằn vặt, đã từng đau khổ để đi đến quyết định. Thanh hiểu, Lam sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc rời xa nơi phố xá, chấp nhận từ bỏ công việc nhàn hạ, lương cao để đến với một nơi hoang sơ, khó khổ như quê hương Thanh dẫu cho tình yêu Lam dành cho cô là chân thành.
Mặt trời hồng đã lưng chừng núi. Mây trắng trôi nhẹ nhàng trên nền trời xanh thẳm. Nắng đồi với Thanh chưa bao giờ đẹp hơn thế. Phố xa nơi Thanh học dưới kia chỉ có cái nắng nồng nồng lẫn với mùi bụi, mùi khói hăng hăng khó chịu. Khác cái nắng vàng tươi như mật, trong trẻo và thơm thơm mùi cỏ hoa trên bản làng quê Thanh. Hình như suốt cả mùa mưa, nắng đã ủ mình trong chiếc mền mây, giờ mới được thỏa sức bung tỏa rạng ngời đến thế. Thanh nghĩ rồi tự cười một mình.
Từ phía xa, đám trẻ ríu rít rủ nhau đến trường. Chúng đang bàn nhau về loài hoa dã quỳ. Thanh đoán thế. Chúng nói say sưa và cười đã thích. Đứa hái bông dã quỳ hãy còn lấp lánh sương đêm cài lên mái tóc. Đứa dừng lại nâng cành hoa lên hít hà một hơi thật dài như để thưởng thức thứ hương dã quỳ buổi sáng thanh sơ, dịu nhẹ… Từng cử chỉ, điệu bộ; từng ánh mắt thơ ngây của chúng khiến Thanh say sưa ngắm nhìn. Tiếng nói cười càng gần. Thanh lắng tai nghe rõ chúng rủ nhau sau giờ học sẽ cùng chơi trò. Mấy cu cậu thì hẹn nhau làm xe hoa dã chiến bền chắc để cùng chạy đua. Thanh nghĩ ngay đến con đường đất đỏ bazan bụi bay mù mịt cùng những tiếng hò hét chẳng khác nào một trận chiến. Các cô bé thì lại thích lấy những bông dã quỳ chơi trò bán hàng hay trải xuống nền đất xếp thành những bức tranh yêu thích. Tuổi thơ Thanh cũng hệt như thế. Mà hình như những đứa trẻ của núi rừng quê Thanh đều giống nhau, ký ức tuổi thơ đều được nhuộm vàng bởi sắc hoa dã quỳ hoang dại. Thanh đứng đợi các em nơi cổng trường. Những đứa trẻ tay mang cặp sách, áo quần xộc xệch, chân đất đầu trần với những cặp mắt rạng ngời dần bước tới. Chúng reo hò rồi chạy một mạch về phía Thanh:
- Chúng em chào cô! Chúng em chào cô!
- Chào các em! Chúng ta cùng vào lớp nào!
Ngôi trường nhỏ nằm trên ngọn đồi cao lại rộn vang tiếng nói cười, tiếng cô giảng, tiếng trò đọc bài chưa tròn vành rõ chữ.
“Anh à! Anh đừng lo cho em. Ở trên này em vẫn ổn. Những đứa trẻ nơi đây đáng yêu lắm. Em quý và thương chúng. Mùa này quê em đương là mùa dã quỳ nở. Khắp nẻo đường vàng rực loài hoa dại. Chắc anh vẫn còn nhớ câu chuyện em đã kể về loài hoa mạnh mẽ này…”. Thanh nhắn tin cho Lam. Thấm thoát đã gần một năm Thanh rời phố về quê. Một tuần, hai tuần… không một cuộc gọi cũng không một tin nhắn. Thanh mải miết với những trang giáo án, với những ngày đến tận nhà học trò, có khi phải vào tận nương rẫy để gọi các em đến lớp.
Một sáng, núi rừng miên man nắng, Lam bất ngờ có mặt ở bản làng không một lời báo trước. Đón Lam là những vạt dã quỳ rung rinh trong làn sương sớm lãng đãng, hư ảo. Những bông hoa mộc mạc, thanh khiết và rực rỡ giống như Thanh vậy. Lam ấn tượng với dã quỳ qua những câu chuyện kể của Thanh. Dẫu chưa một lần đến phố núi, chưa một lần ngắm dã quỳ ngoài đời thực nhưng khi bất chợt nhìn thấy những triền hoa vàng đương khoe sắc dọc con đường đi, Lam đã biết ngay đó là dã quỳ và bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của chúng. Sắc đẹp của loài hoa ấy khiến Lam liên tưởng đến Thanh. Thanh giống như bông dã quỳ trong nắng sớm. Lam nhận ra sự mạnh mẽ; kiêu hãnh khó khuất phục và cả tình yêu mãnh liệt ở cô gái anh yêu. Men theo con đường đất đỏ, Lam đã tìm đến được ngôi trường Thanh dạy. Nhưng anh chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Lam nghe rõ giọng Thanh đang giảng bài. Vừa trong trẻo lại vừa trầm lắng. Từng câu từng chữ gửi gắm niềm yêu thương, hi vọng cho những đứa trẻ miền sơn cước hiếu học. Lam hiểu Thanh chẳng thể rời xa nơi này.
Thấm thoát, một mùa dã quỳ nữa lại đến, Thanh yêu hơn những trang giáo án, yêu những giờ lên lớp và càng gắn bó hơn với những đứa trẻ vùng núi quê cô. Sáng nay, dã quỳ lại nhuộm vàng một góc trời phố núi. Mấy đứa trẻ lại rủ nhau hái hoa kết thành vòng đặt lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Thanh mải mê ngắm chúng và chợt nghĩ đến Lam…
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thời thanh xuân của chúng ta | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.