Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình đầu bao giờ cũng đẹp vì nó không trọn vẹn

2020-05-06 01:22

Tác giả: Myn


blogradio.vn - Tớ của những năm mười sáu tuổi đã không còn tồn tại. Có thể đứng lên mạnh mẽ vứt bỏ thứ kìm hãm cảm xúc mình bấy lâu nay. Tớ quay lưng bước ra ngoài, dù rất đau lòng nhưng có lẽ đây sẽ là lần cuối. Ngoài trời đã đổ mưa rồi, liệu sau khi cơn mưa này qua đi, cầu vồng có tới không?

***

Một chiều tháng tư, trời âm u, có vẻ như cơn mưa đầu mùa sắp đổ. Tớ và cậu, ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê. Bao nhiêu năm trôi qua, đường nét trên khuôn mặt cậu vẫn vậy. Tớ thầm cảm thán trong lòng, vẫn còn đẹp trai lắm. Thế nhưng ánh mắt ấy lại thay đổi, xa lạ hơn xưa rất nhiều. Cậu im lặng, khuấy cốc cà phê trước mặt.

- Chào cậu, đã lâu không gặp.

Năm 16 tuổi, lần đầu chúng ta gặp nhau. Cậu là bạn cùng bàn với tớ, cũng là người bạn đầu tiên của tớ ở thành phố xa lạ này. Khi ấy, tớ thấy cậu rất đẹp trai, là vẻ đẹp mà biết bao nữ sinh khác ngưỡng mộ. Tính tình cũng vui vẻ, hòa đồng. Tóm lại, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã biết: "mối tình đầu của mình đây rồi!" Đối với tớ, lúc đó chúng ta khá thân thiết. Tớ cũng chẳng ngại ngùng cho một vài người bạn biết là tớ thích cậu. Họ buông lời trêu chọc, gán ghép. Tớ ngoài mặt ngại ngùng, nhưng bên trong thì như mở cờ trong bụng. Lén lút nhìn sang, cậu khó chịu ra mặt, tức giận bỏ đi. Thoáng buồn nhưng rồi lại nghĩ không sao, cái gì cũng cần thời gian và sự kiên nhẫn. Nhất định sẽ có ngày cậu thích tớ.

Tình đầu bao giờ cũng đẹp vì nó không trọn vẹn

Hồi ấy, có lần chúng ta trao đổi số điện thoại. Cậu gọi cho tớ. Giả vờ giữ giọng bình tĩnh, nhưng tim tớ đang nhảy múa loạn xạ, tớ hồi hộp tới mức chẳng thể ngồi yên. Rồi đến khi nghe tiếng cậu vang lên ở đầu dây bên kia, thề đó là chất giọng hay nhất trên đời đối với tớ. Chúng mình rất hay nói chuyện điện thoại, một cuộc gọi vài phút, tám nhảm những chuyện linh tinh. Cậu có biết vài phút đó là những khoảnh khắc khiến một ngày của tớ vui vẻ hơn hẳn. Hôm đó, nói đến chuyện cậu thân với một bạn nam trong lớp, tớ bắt đầu giở giọng trêu chọc, nghi hoặc về giới tính của cậu. Rồi nói nửa đùa nửa thật:

- Thế...giờ tớ bảo tớ thích cậu đấy, cậu thấy thế nào?

- Đồ hâm, tớ không thích cậu.

Lần thứ nhất tỏ tình, xem như thất bại thảm hại. Kết thúc năm học, tách lớp. Không học chung lớp, chúng ta dần trở nên xa cách. Tớ vẫn miệt mài lợi dụng những giờ tăng tiết, chạy phòng để đi ngang phòng học đó, dù chỉ nhìn vài giây cũng đủ thỏa lòng. Kiếm đủ cớ từ quên sách, hỏi đề kiểm tra để có thể nhắn tin cho cậu và bị cậu lơ không thương tiếc với những tin nhắn cụt lủn, đầy miễn cưỡng. Một lần hiếm hoi nhắn tin vui vẻ với cậu, tớ lại tranh thủ trêu:

- Thế cậu có đồng ý làm bạn nam của tớ không?

- Ây không thả thính nhé.

Tình đầu bao giờ cũng đẹp vì nó không trọn vẹn

Lần thứ hai nhẹ nhàng hơn nhưng cũng có vẻ thất bại nhỉ. Năm tiếp theo, lại chuyển lớp. May mắn thay, cậu học cách lớp mình có ba phòng. Thế là tớ lại đi ngang đó thường xuyên hơn, vô tình đảo mắt nhìn vào trong hơn. Lớn hơn, suy nghĩ cũng bắt đầu chững chạc hơn. Cậu không còn cộc cằn, thẳng tay đánh tớ, lơ đẹp tớ như trước. Cậu galant với các bạn nữ khác, dịu dàng với họ, luôn luôn quan tâm, giúp đỡ khi họ cần. Và cũng năm ấy, tớ cắt đi mái tóc dài đi cùng năm tháng, lớn rồi nên cũng chăm chút ngoại hình nhiều hơn. Chắc vì thế mà cậu cũng để ý tới tớ nhiều hơn một chút, chúng ta nói chuyện rất thân thiết, ba ngày, ba ngày hạnh phúc nhất của tớ trong ba năm theo đuổi cậu. Và rồi đùng một cái, tớ biết được cậu đang hẹn hò với cô bạn cũ của chúng ta.

Hôm đấy, buồn lắm. Tớ thừa nhận bản thân có chút xấu tính khi đã tự hỏi, tại sao mình giỏi giang hơn cô ấy, mình cũng đâu có xấu xí, tại sao cậu lại chọn cô ấy chứ không phải tớ? Có lẽ là vì cô ấy thích cậu lâu hơn tớ, gặp cậu sớm hơn tớ? Và rồi, tớ cũng quyết định phải từ bỏ thứ tình cảm ngu muội này thôi. Nhưng chẳng thể. Do cậu quá tuyệt, hay do tớ quá kém cỏi, mà tớ chẳng thể quên được cậu. Cứ mỗi lần nguôi ngoai, lại có thứ gì đó gợi nhắc lại, và rồi kí ức tràn về không thể kiêm soát, cái cảm giác chết tiệt ấy lại xuất hiện. Và đến giờ, dù có tìm kiếm đỏ mắt, tớ cũng chẳng thể tìm được ai khiến tớ cố chấp như cậu.

Cuộc sống thật khắc nghiệt. Chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành. Tớ cũng đã qua cái tuổi mười sáu thật thà đến mức ngây ngô ấy được tám năm rồi. Quãng thời gian ấy, tớ vẫn chẳng dám một lần kiên quyết vứt bỏ cái thứ tình đầu thuở học trò kia. Hôm nay phải đối mặt với nó, tớ sẽ ra sao đây?

- Cậu dạo này xinh hơn ngày xưa nhiều đấy. Mấy lần về trường tớ cũng thấy cậu, vừa xinh đẹp lại có sự nghiệp, thật sự rất ngưỡng mộ.

- Cảm ơn. Còn cậu, đúng là chẳng thay đổi gì nhỉ. Cô ấy...

- Chúng tớ chia tay rồi. Tình cảm không còn, chắc do cô ấy chán.

Tớ im lặng, không biết cảm xúc lúc này là gì nữa. Hả hê? Cũng không hẳn, buồn cho họ? Cũng chẳng phải.

- Cậu...tớ nghe nói mấy năm qua cậu vẫn luôn độc thân.

Không lẽ? Cậu định nói gì? Định khơi lên điều mà bao năm qua tớ khó nhọc chôn giấu ư? Bao năm tìm lại tớ và rồi chưa gì đã vội vàng làm như vậy?

- Nếu chỉ nói những chuyện này thì xin lỗi, tớ bận rồi. Chào.

- Tớ biết cậu còn thích tớ. Tin nhắn hôm cuối năm tớ đã đọc rồi. Nhưng vì cô ấy lúc đó không thích nên tớ mới không trả lời.

- Cuối năm, cũng là chuyện của năm năm trước rồi. Chả còn nghĩa lí gì cả.

- Nếu vậy cậu giải thích đi, tại sao cậu lại giữ tấm hình của tớ năm lớp mười, lúc nãy lúc cậu mở ví ra, tớ đã nhìn thấy.

Tớ đứng hình mất một khoảnh khắc. Lôi tấm hình ấy ra, tấm hình mà tớ vẫn giữ gìn cẩn thận trong gần chục năm qua, tấm hình tớ chụp trộm cậu năm mười sáu tuổi. Và thái độ của tớ lúc này, kiên quyết hơn rất nhiều, có lẽ đã đến lúc tớ phải giết chết cái thứ cảm xúc bao năm qua ngấm ngầm tồn tại trong mình.

- Cậu nói cái này sao? Thích cậu. Đúng, năm mười sáu tuổi tôi rất thích cậu. Năm năm rồi, tôi vẫn chưa một lần thay đổi.

Tình đầu bao giờ cũng đẹp vì nó không trọn vẹn

- Vậy tại sao tôi nói tôi thích cậu, cậu lại từ chối tôi? Tám năm trước tôi cũng từng nói vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời tỏ tình là với cậu. Lời tỏ tình trong sáng nhất, nhiều hi vọng nhất là dành cho cậu. Ba năm sau kể từ ngày đó, tôi lại bày tỏ một lần nữa. Tôi vừa khóc vừa nhắn tôi thích cậu. Lời tỏ tình tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, và cũng là lần cuối cùng của tôi cho tới nay, dành cho cậu nốt. Một lần đẹp nhất, một lần đau nhất, đều là dành cho cậu, bị cậu bỏ đi không chút luyến tiếc. Bây giờ, cậu lại ngồi đây, nói thích tôi. Cậu thích tôi vì cái gì? Vì giờ tôi xinh đẹp hơn, thành công hơn bạn gái cũ của cậu. Mượn tôi để lấp đầy khoảng trống do người khác bỏ lại, rẻ rúng tình cảm của tôi như vậy, cậu dựa vào đâu? Tôi nói cậu chẳng thay đổi gì, đúng cậu mãi mãi vẫn chẳng thể lớn nổi, giữ một cái lối suy nghĩ ích kỉ và ấu trĩ. Còn nữa, tôi nói tôi thích cậu, nhưng đó là bởi tôi không thể từ bỏ quá khứ, là bởi bên trong tôi vẫn luôn tồn tại tôi của năm mười sáu tuổi, dù cho sự tồn tại ấy mờ nhạt, khiến tôi mất sạch cảm giác với tình yêu. Hôm nay cậu tìm tôi, vừa hay tôi có điều muốn nói. Tôi của năm mười sáu đã chết rồi. Người chết chẳng thế sống lại, tâm hồn đã chết chẳng thể níu giữ. Chúng ta không gặp nhau nữa thì hơn.”

Tớ đã xé tấm ảnh ấy, xé đi bầu trời kí ức đầy đau khổ, đầy những tổn thương non nớt đầu đời. Cuối cùng, tớ đã làm được. Có thể đứng lên mạnh mẽ vứt bỏ thứ kìm hãm cảm xúc mình bấy lâu nay. Tớ quay lưng bước ra ngoài, dù rất đau lòng nhưng có lẽ đây sẽ là lần cuối. Ngoài trời đã đổ mưa rồi, liệu sau khi cơn mưa này qua đi, cầu vồng có tới không?

© Myun – blogradio.vn

Mời xm thêm chương trình:

Dành cả thanh xuân để yêu một người

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top