Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiểu thuyết Số Đỏ - áng văn chế giễu xã hội của ông hoàng phóng sự đất Bắc

2022-08-03 01:20

Tác giả: Blue


blogradio.vn - Xã hội của tầng lớp tiểu tư sản ấy chẳng khác nào trò hề. Những con người đó luôn coi mình là những kẻ văn minh, mang trong mình cái nghĩa vụ “cao cả” là khai sáng cho dân tộc An Nam. Chúng luôn mồm ra rả về cái trách nhiệm, về tầm quan trọng của cuộc “cải cách xã hội”

***

Được sáng tác bởi ông vua phóng sự đất Bắc -Vũ Trọng Phụng. Tiểu thuyết Số Đỏ đã vạch trần bộ mặt kệch cỡm, sự văn minh nửa mùa, sặc mùi giả tạo của đại đa số tầng lớp tiểu tư sản khi đó. Lấy bối cảnh xã hội Việt Nam những năm 35, 36, khắp nơi chỉ toàn lũ giả danh trí thức mà làm càn. Việc kiểm soát sách báo gắt gao đã tạm thời được gỡ bỏ. Nhân cơ hội đó, đã không ít tác phẩm ra đời, tố báo bộ mặt đẹp đẽ cùng sự văn minh âu hóa nửa mùa.

Câu chuyện xoay quanh nhân vật Xuân - biệt danh Xuân Tóc Đỏ, vốn bị coi là một kẻ hạ lưu nhưng nhờ phong trào Âu hóa đã leo lên tầng lớp “danh giá” của xã hội thời bấy giờ. Khi đó thực dân Pháp đô hộ nước ta, kéo theo đó là sự văn minh nửa mùa. Một sự văn minh chỉ ở cái vẻ bề ngoài. Minh chứng cho điều đó ta phải nhắc tới tiệm may Âu hóa của vợ chồng Văn Minh. Nơi đây cả chủ lẫn tớ đều lố bịch một cách ngu ngốc, ham thích thể hiện mình là người có chữ, trên hết là đề cao cái mỹ thuật quá đỗi nửa mùa:

Trời ơi, cái óc mỹ thuật của bình dân Việt Nam thật là thảm hại!

Nói chuyện mỹ thuật với bình dân thì thật phí lời!

Không! Không! Ngài là nhà báo, ngài phải nâng bình dân lên cái nghĩa vụ hiểu biết mỹ thuật mới được. Tôi, tôi là một nhà mỹ thuật, tôi đã hi sinh cả một cuộc đời của tôi rồi!

Thật buồn cười làm sao khi một thiếu niên lại tự hào khi đã cống hiến “cả một đời” cho nghệ thuật

Mỹ thuật của những con người đó là những bộ đồ nửa Việt nửa Tây, thật chẳng ra làm sao. Đặc biệt hơn khi tên của những bộ đồ đó lại là những từ chỉ những đức tính thanh cao. Có lẽ ý của tác giả ở đây để chế giễu những kẻ văn minh đó chăng?

Xã hội của tầng lớp tiểu tư sản ấy chẳng khác nào trò hề. Những con người đó luôn coi mình là những kẻ văn minh, mang trong mình cái nghĩa vụ “cao cả” là khai sáng cho dân tộc An Nam. Chúng luôn mồm ra rả về cái trách nhiệm, về tầm quan trọng của cuộc “cải cách xã hội”.

Lũ cảnh binh, tiêu biểu là Min Đơ, Min Toa thì ham thích hư danh, thích được mọi người biết đến như những tay vợt hi vọng của sở Cẩm. Lúc nào cũng chỉ đợi lũ nhà giàu rắc tiền là lao vào vơ vét như những con chó đói. Một lũ tay sai đắc lực của thực dân.

Hay bà Phó Đoan, người luôn tỏ vẻ mình là một góa phụ thanh cao, thủ tiết thờ chồng nhưng lại lén lút làm những việc đáng xấu hổ với Xuân Tóc Đỏ. Thật “xứng đáng” với cả danh hiệu Tiết hạnh khả phong Xiêm La mà bà được trao.

Tức tối hơn cả là quan điểm về đức hạnh người phụ nữ của cô Hoàng Hôn - vợ của ông Phán mọc sừng. Cái quan điểm đó thật nực cười, kệch cỡm và thô bỉ làm sao:

“Chứ đàn bà, đời bây giờ, ai cũng nghĩ như thế cả! Có chồng thôi mà không có nhân tình? Thế là hèn là xấu, là không có đức hạnh gì cả... nếu không có nhân tình thì bạn hữu sẽ khinh bỉ tôi, tôi còn sống với đời sao được”

Trong cái không gian sang trọng của một khách sạn Tây ở Hà thành khi đó, thật chẳng ngờ lại có một người không biết xấu hổ như vậy. Nếu có nắm lá ngón trong tay, tôi chẳng ngần ngại mà nhét thẳng vào mồm bà đâu.

Đỉnh cao của sự văn minh nửa mùa ấy chính là chương Hạnh phúc của một tang gia. Thật đáng thương cho cụ cố tổ khi có những đứa con đứa cháu chỉ mong mình chết đi để còn chia gia sản.

Cụ cố Hồng chỉ muốn mặc đồ xô gai, lụ khụ chống gậy, vừa ho khạc vừa khóc mếu để thiên hạ chỉ trỏ:

“Úi kìa, con giai nhớn đã già đến thế kia kìa!”

Ông Văn Minh thì coi việc Xuân vô tình gây ra cái chết cho cụ tổ là một cái ân huệ lớn. Vâng, chính xác là một cái ân huệ to lớn.

Bà Văn Minh thì sốt cả ruột vì mãi không được mặc những bộ đồ xô gai tân thời, để mọi người khen một gia đình có phong cách thời trang văn minh, âu hóa.

Cậu Tư Tân thì cứ điên người lên vì mãi không được dùng dến cái máy ảnh cậu chuẩn bị mấy hôm nay. Bạn hữu của cậu thì cứ rầm rộ nhảy lên những ngôi mả để bắt được những bức ảnh khác nhau. Đọc tới đoạn này tôi lại liên tưởng đến bọn cào cào chứ.

Cô Tuyết thì có vẻ buồn, nhưng không phải vì cái chết của cụ tổ mà vì tìm mãi không thấy Xuân đâu.

Một đám tang nhưng lột hết bộ mặt thật của lũ người văn minh, hay phải gọi là lũ vượn người văn minh nhỉ, bởi chúng chỉ văn minh cái vẻ ngoài còn bên trong chẳng khác gì lũ động vật. Có lẽ Vũ Trọng Phụng đã đặt những cái tên mĩ miều “văn minh, hoàng hôn, tuyết,…” cho những nhân vật này để chế giễu những người như thế đang tồn tại trong xã hội đó.

© Blue - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Xe bus, người bạn của tôi trên những hành trình | Radio Tâm Sự

Blue

Một kẻ mộng mơ thích ngắm bầu trời và nghe những cơn gió kể chuyện thế gian

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Hạnh phúc đôi khi với trẻ con nó đơn giản, nhưng với người lớn, ngoài được những thời gian nghỉ là quý báu, thì còn lại đều đánh đổi bằng tiền bạc, thời gian để có được.

Em có biết

Em có biết

Anh đã yêu và hỏi nắng yêu anh Anh muốn xóa ký ức trong niềm xanh Để ao ước không đến tìm anh nữa

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

back to top