Thương
2025-10-14 13:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi thấy thương còn nhiều hơn còn cao hơn cả yêu nữa, vì thương gợi cho người ta một sự gắn kết bền lâu, một sự gắn kết bền chặt hơn cả yêu. Đã thương rồi thì sẽ thương mãi, sẽ đi cùng hết đoạn đường chẳng ngại mưa gió hay phong ba.
***
Nhiều người hay nhận xét tôi là người nhạy cảm và hay xúc động, tôi cũng là người rất mau nước mắt. Rồi người ta cũng nói những người nhanh nước mắt những người nhanh khóc là những người cũng rất mau quên. Tôi không biết có đúng vậy không với suy nghĩ của mọi người, tôi chỉ thấy đúng ở phần đầu còn phần sau thì ngược lại, nghĩa là tôi là người nhớ rất dai và thù rất lâu.
Thêm một buổi sáng lãng đãng của những cảm xúc của một người như tôi, một người không có bạn bè, một người suốt ngày sống trong nhà một mình. Không có sự giao tiếp, không có sự kết nối với thế giới ngoài kia, đương nhiên không phải là trăm phần trăm nhưng cũng gần như vậy.
Tôi nói là tôi viết để được nói cùng mọi người, đó chỉ là một cách để tôi tự động viên mình, tự hoạt động cho trí não đừng khô cằn và đừng chết đi. Chứ làm bạn với tôi chỉ có ngôi nhà với những bức tường trong im lặng, và với những suy nghĩ những cảm xúc được chảy tràn trên những trang giấy trắng.
Sáng sớm thức giấc mở mắt ra, thấy mình vẫn còn được nằm trên giường, giữa nệm ấm chăn êm, vậy là tôi thấy.
Thương
Sáng sớm ra đường, đi trên con đường mỗi ngày vẫn đi, bước trong con phố mỗi ngày vẫn bước, tôi nghe lòng mình dâng lên cảm xúc đó.
Thương
Sáng sớm đi chợ, nghe những tiếng người cười nói xôn xao, thấy xung quanh mình sự sống như dâng trào, chỉ cần vậy thôi đủ để tôi nói một tiếng ấy, chỉ với mình tôi.
Thương
Buổi chiều đi bộ thể dục trước nhà, ngước lên nhìn trời cao, là màu xanh, là màu trắng, hay là màu xám hay là màu đen của những đám mây báo hiệu một cơn mưa đang đến, tôi cũng thấy dâng lên cảm xúc đó.

Thương
Buổi chiều đi bộ ngay trước ngôi nhà, nhìn thấy bầy trẻ con với đủ các trò chơi của con nít, của người lớn, của những trò chơi tôi đã chơi lúc xưa, giống như các con bây giờ: chơi trốn tìm, chơi bịt mắt bắt dê, chơi cầu lông, rồi cả đạp xe nữa, vậy là tôi nghe rất nhiều yêu thương cứ ngập trong lòng.
Thương
Tôi nghe một bài hát, tôi nghe một tin tức, tôi xem một bộ phim, khác nhau, rất khác nhau, giống nhau, rất giống nhau, vì tất cả đều để lại trong tôi cảm xúc đó.
Thương
“Thương ai về ngõ tối
Sương rơi ướt đôi môi
Thương ai cười không nói
Lạnh lùng ánh sao rơi”
Buổi tối đứng trước lan can lầu, nhìn lên bầu trời thật cao với muôn sắc màu của những tòa nhà lộng lẫy cao sang, tôi thấy yêu thêm thành phố này, tôi thấy yêu thêm mặt đất này. Mà yêu đã quá nhiều mà yêu đã quá sâu nên yêu đã chuyển thành thương từ lúc nào tôi cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ có thể nói vậy.
Thương
Tôi thấy thương còn nhiều hơn còn cao hơn cả yêu nữa, vì thương gợi cho người ta một sự gắn kết bền lâu, một sự gắn kết bền chặt hơn cả yêu. Đã thương rồi thì sẽ thương mãi, sẽ đi cùng hết đoạn đường chẳng ngại mưa gió hay phong ba.
Người ta hay nói nếu bạn gắn bó hoài với một điều gì đó thì bạn sẽ rất nhanh chán, là theo nghĩa đen. Ví như bạn ăn cơm hoài thì sẽ có lúc bạn thích đổi món sang những món khác, không phải vì bạn chê cơm mà chỉ để được ngon miệng hơn, rồi một thoáng rất nhanh sau đó bạn sẽ quay lại chứ bạn không rời xa được. Là tôi đang nói về sở thích rất đời thường của mỗi người, nhưng tôi tin cơm luôn luôn là thực phẩm chính mà con người đã biết thương đã thấy thương từ ngàn đời xưa.
Thương
Tôi thương những gì giản dị chân thật nhất xuang quanh tôi, đôi khi người ta thương đâu phải chỉ vì người ta quen thân hay yêu người đó, hay yêu điều đó. Vì thương là một loại cảm xúc rất tự nhiên rất bình thường của con người nên đó là lúc trái tim người ta reo lên một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh vậy thôi.
Là thương
Tôi đưa con tôi lên tàu đi học xa nhà, tôi nhìn theo con tàu càng lúc càng mất hút ở phía chân trời mà nghe nước mắt cứ trào ra.
Là thương đó
Tôi tiễn ông xã tôi đi làm, vì anh hay đi làm xa nhà nên cứ mỗi lần vậy là tôi nghe thương yêu dâng đầy.
Là thương đó
Tôi cứ viết mãi không biết mọi người đọc có chán không, vì thương là rất dài, vì thương là rất nhiều nên tôi tin mọi người sẽ viết tiếp cùng tôi, là thương.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Người Ra Đi Kẻ Ở Lại | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






