Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thư tình cho bầu trời (Phần 2)

2023-07-17 01:10

Tác giả: Ngọc


blogradio.vn - Ánh mắt người thiếu niên đầy chân thành, sáng rực như ánh sao giữa nắng hè. Chỉ là, một bài toán sai đề, cần gì phải cố chấp giải, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Sau ngày tổng kết chính là kỳ ôn tập gấp rút chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng nhất đời người. Sự bận rộn cũng bào mòn đi cảm xúc trong lòng, Vân chỉ biết học, ôn tập, làm đề suốt cả ngày, không còn chút thời gian nào để suy nghĩ đến chuyện tình cảm ngu ngốc của mình. Vất vả học hành bao nhiêu năm, chính là vì khoảnh khắc này, thành bại chỉ tính trong mấy tiếng đồng hồ.

Vân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mọi thứ, tra số báo danh, tra phòng thi vô cùng cẩn thận. Trong lúc đó, cũng không kìm được mà tìm tên của Thiên trên danh sách. Chẳng phải vì suy nghĩ vớ vẩn gì, đó chỉ là thói quen suốt ba năm nay thôi, không hơn không kém...

Vân hoàn thành bài thi rất tốt, vô cùng tự tin vào kết quả của mình, hẳn sẽ không làm gia đình, thầy cô thất vọng, cũng sẽ không làm bản thân thất vọng. Nhưng rảnh rỗi rồi, Vân lại không kìm lòng được mà nghĩ ngợi. Không biết Thiên thế nào rồi... cậu ấy học tốt như thế, nhất định sẽ làm tốt, sau đó hoàn thành được ước mơ của mình, Vân tin là như thế.

Trời hôm nay nắng quá, trên trời... không có mây.

Ngày có kết quả thi, điểm của Vân rất tốt, cũng không lệch so với dự đoán trước đó, dư sức đậu vào trường mà Vân mong muốn. Cả lớp lại nháo nhào muốn liên hoan một bữa, mọi người đều tán thành. Địa điểm vẫn là nơi mà cả đám học sinh trong lớp hay tụ tập với nhau. Không còn ưu phiền thi cử, ai nấy đều vô cùng thoải mái. Vân từ trước đến nay đều thích yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi trong góc, nhìn bạn bè trêu đùa nhau, lâu lâu lại nhịn không được nở một nụ cười. Không nhìn thấy ánh mắt chàng trai bên cạnh luôn dán chặt vào mình, chưa từng rời đi.

Thiên ngồi cạnh Vân, ánh mắt chăm chú, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vai Vân.

- Chúc mừng Vân nhé, đã đậu nguyện vọng rồi.

Vân lúc này mới nhìn sang cậu bạn. Không phải Vân không chú ý đến người ngồi bên cạnh mình, chỉ là biết rõ đấy là Thiên, cho nên mới không dám nhìn đến. Chỉ sợ lại không kìm được, ngu ngốc nói những câu khiến cả hai đều khó xử. Thà rằng cứ thế này, cho dù không có liên quan gì tới nhau nữa, nhưng sau này có gặp lại cũng được xem là bạn thân cũ của nhau.

Nghe Thiên nói, mới nhẹ nhàng quay đầu, nhấp một ngụm nước để bình tĩnh lại, tươi cười vẫn có chút miễn cưỡng.

- Cảm ơn cậu nhé. Cậu thế nào rồi, hình như đã làm bài thi năng lực rồi đúng không?

- Ừm... chỉ đợi kết quả nữa thôi, cũng đã chuẩn bị thủ tục rồi. Nếu được, thì nửa tháng nữa sẽ bay. Ngồi bên cạnh nhau vẫn có cảm xúc bồi hồi như cũ, chỉ là không biết còn có thể ngồi bên nhau lần nào nữa hay không. Vân hơi cúi đầu, đôi mắt đã hơi đỏ lên, giọng cũng hơi nghèn nghẹn.

- Nhất định sẽ được thôi, chúc may mắn sau này nhé. Ra nước ngoài rồi cũng đừng quên tớ đấy.

- …

Đến khi tiệc tan, mỗi người trong lớp tạm biệt nhau, không nén được xúc động. Họ cùng nhau trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, nhiệt huyết nhất. Nhưng không thể tiếp tục cùng nhau đồng hành. Chỉ mong sao sau này gặp lại, trên môi mỗi người vẫn là nụ cười đơn thuần như ngày hôm nay.

Vân đi một mình trên đường về nhà, tâm trạng rối bời, khóe mắt đỏ hoe.

- Vân!...

Phía sau chợt có tiếng gọi lớn. Thiên chạy đến, hơi thở gấp gáp, gương mặt cũng đỏ hết lên, mồi hôi lấm tấm trên trán.

- Vân, tớ thích Vân! Vân có thích tớ không?

Cho dù hơi thở không ổn định, chạy một đường lại khiến cả người cậu hơi nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy kiên định. Thiên nói ra được lời trong lòng giấu kín ba năm, vừa nhẹ nhõm lại vừa hồi hộp. Chờ đợi câu trả lơi của Vân.

Đột nhiên lại nhận được lời tỏ tình của người thầm thương, trái tim Vân lại nhảy lên kịch liệt. Như nắng hạn gặp mưa rào, tình cảm vốn đã chôn chặt vào lòng không ngăn được mà lan tràn khắp nơi. Trong phút ấy, Vân dường như đã nghe được tiếng nấc nghẹn trong cổ họng mình. Ánh mắt người thiếu niên đầy chân thành, sáng rực như ánh sao giữa nắng hè. Chỉ là, một bài toán sai đề, cần gì phải cố chấp giải, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

- Tớ không muốn yêu xa...

Thiên nhận được đáp án, nhưng lại không phải là đáp án cho câu hỏi của cậu. Vì vậy, vẫn kiên trì hỏi lại.

- Tớ chỉ muốn biết Vân có thích tớ hay không thôi. Vân có thích tớ không?

Có lẽ là vì tình cảm chân thành kiên định của Thiên, cũng có thể là vì trái tim đang loạn nhịp trong lồng ngực, Vân nhẹ nhàng gật đầu.

- Thích!

Người thiếu niên nhận được câu trả lời như ý, liền nở một nụ cười thoải mái. Nụ cười như dương quang rực rỡ, vẫn là cơn gió mát mùa hè, mang đầy sức sống tuổi trẻ. Thiên chạy lại bên cạnh Vân, cúi người hôn nhẹ lên gò má. Sau đó liền ôm Vân vào lòng, tựa đầu lên vai thiếu nữ cười khúc khích, giọng nói tràn đầy ấm áp dịu dàng.

- Vân chờ tớ nhé! Không phải yêu xa, đợi tớ trở về, nhất định sẽ tỏ tình với Vân thật hoành tráng!

Không đợi Vân đáp lời, Thiên đã vội vàng chạy đi.

Vân sờ tay vào túi áo trống rỗng, quên mất bức thư tình ngày đó đã nằm lại trong trang sách nào đó mất rồi. Nhìn người thiếu niên ngây ngô chạy được một đoạn đường lại quay đầu vẫy vẫy tay với mình, Vân bất giác mỉm cười. Nụ cười ngượng ngùng của thiếu nữ với tình đầu, đẹp như hoa lê tuyết ngày chớm xuân...

Ngày Thiên lên máy bay, Vân không đến chia tay với cậu, chỉ đơn giản một tin nhắn “lên đường bình an”. Giữa đêm hè trăng thanh gió mát, Vân ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời về đêm. Chờ đợi ánh sáng nhấp nháy xanh đỏ trên bầu trời xuất hiện, nhỏ dần, rồi khuất khỏi tầm mắt, Vân nhẹ nhàng cầm lấy bức thư hồng nhạt, cất vào chiếc hộp bí mật.

- Tạm biệt, chờ ngày gặp lại.

Vân bước vào cánh cổng giảng đường năm đầu tiên, mới đầu xa nhà còn bỡ ngỡ, sau này cũng dần quen. Vân cũng có những người bạn mới, bắt đầu những kiến thức mới với cách học tập khác lạ hơn hẳn so với cấp ba. Rồi những kỳ thi, những đồ án, những hoạt động ở trường học làm Vân bận rộn đến mù mịt. Nhưng Vân vẫn giữ liên lạc với Thiên. Cậu ấy cũng đã bắt đầu năm học mới ở nơi xa, ban đầu có hơi khó khăn để giao tiếp với mọi người, sau đó cũng đã ổn. Thiên cũng có sở thích mới - thích chụp ảnh mây trời. Cậu cũng thường xuyên gửi cho Vân những bức ảnh trời xanh mấy trắng nơi cậu đang sống.

Nhưng rồi đến năm thứ hai, năm thứ ba, năm thứ tư... những tin nhắn dần ít đi. Mỗi người đều phải nỗ lực, cố gắng. Vân ngày càng bận rộn, vừa học ở trường, vừa tìm cho mình một công việc làm thêm phù hợp. Đến liên lạc với gia đình cũng chẳng thể thường xuyên như trước. Những tin nhắn trò chuyện cuộc sống hàng ngày giữa Vân và Thiên từ từ thay đổi, dần biến thành mấy câu hỏi thăm sau mấy ngày không nói chuyện, rồi mấy tuần không trò chuyện, mấy tháng không trò chuyện. Thiên ở nơi đất khách quê người, luôn cố gắng học tập, lịch học đăng ký đến kín cả tuần, chỉ ôm hy vong tốt nghiệp sớm được một chút, có thể trở về gặp Vân sớm một chút. Lời hứa ngày đó của cậu không phải chỉ là cảm xúc nhất thời, nhất định sẽ không quên. Dần dà, những tin nhắn của cậu và Vân ít đi, có đôi lúc nhắn tin phải mấy ngày sau Vân mới có thể trả lời lại. Múi giờ lệch nhau, lúc Thiên có thời gian thì ở bên Vân lại là 2-3 giờ sáng. Cuối cùng, xa cách nhau một khoảng trời, cho dù có cố đến mấy, cũng chi là kẻ thua cuộc trước không gian.

Sau ba năm, Thiên đã tốt nghiệp sớm hơn dự tính. Cậu đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay, đôi lúc vẩn vơ mơ mộng cũng đã nghĩ được cả tên con của hai người. Muốn đưa Vân đến DisneyLand, muốn tỏ tình với Vân bằng Darry Ring, muốn kết hôn với Vân ở Ireland.... muốn gặp lại Vân.

Đột nhiên, tiếng hét thất thanh kéo Thiên trở lại hiện tại. Trên đường lớn hỗn loạn, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Cơn động đất đột nhiên xuất hiện bất ngờ, nhưng có lẽ cường độ không quá lớn, mặt đất rung lắc dữ dội may mắn không có dấu hiệu nứt ra. Tiếng trẻ con khóc lớn làm Thiên có chút hoảng loạn, đứa mắt nhìn xung quanh. Đứa bé đứng một mình sát mép một tòa nhà cao tầng, có lẽ đã lạc mất người thân, dòng người hỗn loạn khiến đứa bé ngã trên mặt đất. Lúc động đất, nơi nguy hiểm nhất chính là những tòa cao tầng như thế, có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Tòa nhà bắt đầu lung lay, Thiên không kịp nghĩ ngợi gì, theo bản năng chạy đến, đẩy đứa bé ra trước khi gạch đá rơi xuống. Đứa bé ấy thoát được một kiếp, chỉ là một chàng trai hơn hai mươi tuổi đã bị chôn vùi.

Cùng lúc đó, Vân đang vùi đầu trong đống sách thư tìm kiếm tài liệu cho luận văn. Chẳng mảy may để ý đến chiếc điện thoại tắt chuông bên cạnh sáng lên trong chốc lát rồi lại tắt, cho đến lúc cầm điện thoại lên cũng đã trôi qua mấy tiếng. Tin nhắn từ chàng trai đã lâu không liên lạc gửi đến người anh thương, chỉ vỏn vẹn vài từ không đầu không đuôi. “Vân của tớ, một đời bình an”...

Ngày sau, 10vor10 đưa tin: “Một trận động đất 4,5 độ Richter xảy ra ở Zurich, may mắn thương vong không quá nhiều, hiện tại vẫn đang cố gắng tìm kiếm tin tức người mất tích và xác định danh tính người tử vong. Một chàng trai được tìm thấy dưới lớp gạch đã dưới chân tòa nhà XXX, khuôn mặt đã biến dạng, trên người không có giấy tờ tùy thân, rất khó để xác nhận thông tin của nạn nhân...” .

Thời gian đằng đẵng trôi, không có tin tức gì từ Thiên nữa. Có lẽ tình cảm bị ngăn trở bởi khoảng cách là như thế này đây. Có đôi lúc quá bận rộn, Vân còn quên mất chính mình đã từng rung động cỡ nào trước một người vào năm tháng ngây ngô xưa cũ. Chỉ là Vân vẫn thích ngắm bầu trời, mỗi lúc nhìn thấy bầu trời xanh, trong đầu lại là nụ cười rực rỡ như ánh dương của chàng trai.

Cũng không biết Vân còn giữ bóng dáng người ấy trong lòng là vì đã yêu sâu nặng, hay vì con người Vân vốn trọng tình nghĩa nữa. Chia xa, đối với người này có thể là đau thương, người khác có thể là hoan hỉ, với người khác nữa có thể là day dứt không nguôi về những mơ mộng còn dang dở. Suy cho cùng, nếu có ở bên nhau rồi thì cũng có thể sẽ chia xa, chỉ là chia xa vì không còn tình cảm, hay chia xa vì hoàn cảnh thì lại khác nhau. Cái trước thì nhẹ nhõm hẳn, còn cái sau thì vương vấn không thôi.

Qua hết thời sinh viên, đi làm, dần lãng quên hết những thứ cuồng nhiệt của thanh xuân. Đôi lúc soi gương, Vân lại thấy mình đã trở thành hình mẫu mơ ước của chính mình ngày xưa. Bao nhiêu tình cảm đơn thuần cũng tan đi, chỉ giữ lại thói quen ngắm nhìn bầu trời như cũ.

Vân thường xuyên trở về thăm gia đình hơn hồi còn ở giảng đường, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé ngang ngôi trường cũ năm xưa từng học. Mấy năm qua trường cũng không có gì thay đổi, vẫn là cánh cổng sắt cao cao, hàng cây phượng vĩ ngay lối vào. Nay đã qua mùa hè, bắt đầu chớm thu, trên cây cũng chẳng còn lại bao nhiêu đóa hoa đỏ rực. Năm đó hoa đã từng nở đỏ một mảng sân trường, đám học trò quyến luyến không rời, bước chân đi cũng mang theo một nỗi buồn sâu thẳm, để lại cho mái trường những kỷ niệm đẹp nhất của thời niên thiếu. Người người đi ngang, có mấy ai dừng lại xuýt xoa tiếc nuối cho một thời ngây ngô nhiệt huyết?

Sân trường vẫn như thế, chỉ là không còn bóng dáng người thiếu niên dương quang rực rỡ năm nào. Hẹn ước năm đó Vân chưa từng quên, chỉ là người hứa hẹn đã không biết ở đâu. Dù sao cũng đã qua lâu như vậy, tình cảm chân thành ngày nào nay chỉ còn là một tấm ảnh cũ gác trong hồi ức. Nhắm mắt bỏ qua thì quên đi, đem ra xem lại thì có chút bồi hồi xúc động, cảm thán cho một thời thanh xuân vô lo vô nghĩ.

Huy hiệu bằng đồng nho nhỏ năm đó, Vân đã gắn vào chiếc móc chìa khóa của mình. Bao năm nay đổi rất nhiều móc khóa, chỉ duy nhất huy hiệu nhỏ vẫn vững vàng ở lại. Có lẽ vì thích, có lẽ là vì thói quen nhiều năm, Vân không muốn bỏ nó đi. Bức thư hồng nhạt năm ấy cũng còn đó, giấy viết đã hơi hoen ố. Mép giấy có hơi sờn màu, sticker đám mây trắng ấy đã đổi thành một đám mây khác, có lẽ người giữ thư cũng thỉnh thoảng mở nó ra. Một lần không có dũng khí của Vân, đã đánh mất cơ hội để nó đến được với nơi nó nên đến, cuối cùng ở lại, trở thành một vết tích đầy màu sắc trong thanh xuân người thiếu nữ ngây thơ ngày trước - người phụ nữ trưởng thành hiện tại. Đọc lại từng câu từng chữ, lại phải cảm thán một câu, mối tình đẹp nhất đúng là mối tình dang dở tuổi thanh xuân.

“Gửi cậu, bầu trời của tớ...”

 

(Hết)

 

 © Ngọc - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trở Thành Phiên Bản Tốt Nhất Của Chính Mình | Radio Chữa Lành

Ngọc

Sẽ là nguồn sáng, dù chỉ soi cho chính mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top