Thư tình cho bầu trời (Phần 1)
2023-07-12 01:05
Tác giả: Ngọc
blogradio.vn - Không biết cậu ấy có hiểu không nữa. Lỡ như cậu ấy không hiểu thì phải làm sao tiếp đây? Nếu cậu ấy hiểu, nhưng lại không thích mình thì phải làm sao đấy? Làm sao bây giờ! Ngu ngốc quá đi, sao lại nói ra chứ…
***
Trời xanh trong, mấy đám mây bàng bạc nằm rải rác cuối chân trời. Đang vào mùa giữa hạ, nắng nóng đến bức người, mặt trời chói chang đến rát mắt. Dù trời có xanh có trong đến mấy thì ai lại thích tự hành hạ mình đi thưởng thức chứ? Chắc là chỉ có mỗi Vân đấy thôi.
Vân yêu bầu trời, từ xuân sang hạ, từ hạ đến thu cho dù là mùa đông âm u cũng chưa bao giờ muốn ngừng nhìn ngắm. Từ đó lại cảm được cái hay cái đẹp mà các thi sĩ ngày xưa hay ca thán trong mấy câu thơ cổ được đám học sinh xưng là “ma văn”, rồi “thuốc ngủ tốt nhất mọi thời đại”.
Bầu trời muôn màu muôn vẻ, mỗi mùa lại có một nét đẹp riêng biệt. Mùa xuân trời trải đều một lớp mây mỏng như sương mơ, ấm áp và dịu nhẹ. Đôi lúc lại có mấy cơn gió bấc rét lạnh còn sót lại của trời đông nhảy ra hoành hành. Vài đợt, mây hơi xám, ánh nắng còn chẳng kịp lọt qua đã bị cơn mưa phùn dội tắt.
Sang hạ thì lại xanh hẳn ra, xanh đến chói lóa. Cả nền trời như hạ thấp xuống một bậc, mang theo nhiệt độ nóng rực như lửa cháy. Nhưng càng về chiều trời càng nhiều mây, dường như mấy đám mây trắng đã tìm được thời cơ, vội nhảy ra che chắn lại mặt trời chói chang, ánh lên từng vầng đỏ chói. Vài khi may mắn lại được ngắm một vầng tường vân rực rỡ như cầu vồng.
Mùa thu có lẽ là thời gian bầu trời khó hiểu nhất. Trời xanh trong vắt, không có lấy một gợn mây. Nhưng nắng lại chẳng mấy chói chang nữa, không gay gắt như mùa hạ, cũng không đủ dịu dàng như mùa xuân, trong vạt nắng còn mang theo cả màu trời xanh thẳm. Chỉ là hôm nay vẫn còn nắng, đến mai đã giăng đầy âm u. Mùa thu là mùa của bão. Đợi bão qua đi lại trả về một nền trời trong như mặt kính vừa dội rửa.
Đến đông thì chẳng mấy khi thấy trời xanh nữa. Lúc nào cũng phủ một màu xám xịt lạnh lẽo. Chỉ là hiếm lắm lại có quãng nắng lọt qua khe hở, đột phá tầng mây, đem theo cả chút màu xanh dương quý giá. Chính vì hiếm nên lại quý. Như cảm giác đứng trong đêm tối chờ đợi bình minh. Một chút nắng sáng xua đi lạnh giá, làm người quyến luyến khó quên, tình nguyện đợi mong ngàn năm không bỏ.
Cũng không nhớ rõ từ bao giờ Vân lại mê luyến cảm giác lọt thỏm giữa bầu trời rộng lớn này. Dường như là từ một ngày nắng đẹp năm lớp mười…
- Này Vân, chuông reo rồi đấy, vào lớp nhanh thôi! Tiết này cô chủ nhiệm dạy đấy!
Nhiên vừa nghe chuông vào học đã vội vã kéo cô bạn Vân mới quen được vài tuần chạy như bay vào lớp học. Mới đầu năm lớp mười, mọi người trong lớp chưa quen thân được bao nhiêu, có được một người bạn hợp ý đúng là may mắn. Vân nghe cô bạn thúc giục cũng vội vã thu dọn mấy cuốn truyện tranh đem ra đọc giải trí giờ thể dục, nhanh chóng chạy từ sân cỏ vào phòng học.
Về đến chỗ ngồi, cả hai vừa thở dốc, vừa cầm cuốn sách quạt mất cái cho bớt nóng. Cả tiết thể dục được giáo viên cho phép tự do hoạt động, Vân liền vui vẻ đem mấy cuốn truyện ra đọc đến quên cả giờ giấc. Cho nên lúc sau mới phải vắt chân lên cổ mà chạy, mồ hôi thấm ướt cả một mảng áo sơ mi. Nhiên chạy được vào lớp trước khi giáo viên đến liền thoải mái ra. Bắt đầu có tâm tình trò chuyện với Vân ngồi bàn dưới.
- Vân này, nghe nói lớp mình có học sinh mới đấy. Hôm nay chuyển vào luôn.
- Tớ cũng nghe nói thế, không biết sao mới đầu năm mà đã chuyển trường rồi nhỉ?
Chuyện có học sinh mới chuyển đến dĩ nhiên sẽ được lan truyền với tốc độ chóng mặt, cho dù có là người ít khi hóng chuyện như Vân mà cũng không có cách nào không biết. Đã biết thì lại có chút tò mò, hơn nữa trong lớp chỉ có mỗi chỗ bên cạnh Vân còn trống. Khả năng rất cao là người bạn mới này sẽ là bạn cùng bàn với mình, nghĩ thế, lòng tò mò của Vân lại càng tăng thêm một chút.
Nhiên lắc lắc đầu.
- Tớ chịu đấy, có khi là chuyển nhà gấp nên cũng chuyển trường luôn đấy. Không biết là nam hay nữ nhỉ? Ước gì là một bạn nam siêu cấp đẹp trai! Thế này thì mỗi sáng tớ sẽ có động lực dậy sớm đi học một chút.
Thấy cô bạn vừa nói vừa trưng ra gương mặt hoa si, Vân bật cười vỗ nhẹ một cái vào má Nhiên.
- Thôi tỉnh mộng đi bạn tôi ơi.
Lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm cũng đã bước vào lớp, theo sau còn có một bạn nam, không mặc đồng phục trường, chắc là học sinh mới trong truyền thuyết. Vân hơi ngơ ngẩn, nhìn theo cậu bạn mới ấy. Chàng trai trông cao cao, dáng người rất cân xứng, gương mặt ấm áp, nụ cười còn sáng chói hơn cả mặt trời ngoài kia…
Cô giáo bảo cậu bạn tự giới thiệu. Vân khẩn trương chăm chú lắng nghe. Giọng của cậu ấy cũng rất ấm áp, tên cũng hay nữa.
Thanh Thiên - trời xanh.
Có lẽ là từ lúc ấy, Vân bắt đầu nhìn ngắm bầu trời xanh, lẳng lặng nhớ về một nụ cười như nắng mai.
Đúng như ban đầu suy đoán, cậu bạn mới tên Thiên ấy trở thành bạn cùng bàn với Vân, đến nay cũng được gần ba năm. Ngồi gần nhau, Vân lại tìm ra được bao nhiêu là điểm tốt của Thiên. Cậu ấy vừa hòa đồng, vừa ấm áp, học tập cũng rất giỏi nữa, thường xuyên giảng lại bài cho Vân. Tuy không hẳn là không hiểu bài, nhưng giọng nói của cậu ấy quá dễ nghe, phảng phất như gió đêm ngày hè, mát lạnh khoan khoái, gõ nhẹ từng đợt vào lòng Vân.
Đang mải miết chìm đắm trong hồi ức cũ, chợt bầu trời trước mắt bị che khuất mất.
- Vân lại ngơ ngẩn nhìn mây đấy à? Nắng thế này cũng không sợ chói mắt, hôm nay không có mây cho cậu ngắm đâu.
Vân xoay người lại, thấy Thiên đứng ngay phía sau, trên tay còn cầm cuốn sách trên tay, che ở trên đầu Vân. Không biết là vì ảnh hưởng bởi cảm xúc từ quá khứ, hay là vì nụ cười trước mắt vẫn chói lóa như ngày xưa, trái tim Vân lại đập rộn ràng, mãnh liệt chẳng khác gì lần đầu gặp mặt.
Thiên ngồi xuống bên cạnh Vân, giữ nguyên nụ cười trên môi, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bạn. Tay còn lại lục tìm trong túi áo, sau đó thần thần bí bí đem một thứ gì đó ra, đặt vào tay Vân. Là một chiếc huy hiệu nhỏ bằng đồng, hình đám mây trắng.
Vân ngạc nhiên nhìn lên cậu bạn cùng bàn, thấy được nét cười trong đôi mắt cậu càng sâu.
- Vân thích mây mà, tớ tặng mây cho Vân đó.
Trái tim không bình tĩnh của Vân lại càng thêm loạn nhịp. Trong giây phút nhìn vào đôi mắt sáng như sao xa ấy của Thiên, Vân đã biết được thế nào là trái tim hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa.
Có lẽ lúc này mặt đã đỏ lên hết mất rồi, Vân ngượng ngùng cắn môi cúi thấp đầu. Nhưng nhịp tim phản chủ ngày càng tăng cao, kêu gào được bày tỏ toàn bộ nỗi lòng thầm kín. Sau cùng thì một chút đắn đo không cản được tình cảm đầu đời mãnh liệt, Vâng ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu trai bên cạnh.
- Không phải tớ thích mây đâu, tớ thích bầu trời cơ. Vì mây ở trên trời nên tớ cũng thích mây một chút, tớ thích nhìn mây ở bên bầu trời.
Mấy câu nói vu vơ ấy như đã rút sạch quyết tâm của Vân, mặt mày ửng đỏ lên như quả lựu chín. Không biết cậu ấy có hiểu không nữa. Lỡ như cậu ấy không hiểu thì phải làm sao tiếp đây? Nếu cậu ấy hiểu, nhưng lại không thích mình thì phải làm sao đấy? Làm sao bây giờ! Ngu ngốc quá đi, sao lại nói ra chứ…
Đúng lúc ấy, tiếng chuông hết giờ vang lên. Vân như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội đứng dậy bỏ chạy từ sân thể dục vào lớp học. Trong tay vẫn giữ chặt chiếc huy hiệu đám mây nhỏ.
Thiên nhìn theo bóng lưng cô bạn, giơ tay ôm ngực trái, nhịp tim tăng nhanh thật lâu không thể bình tĩnh lại, miệng lẩm nhẩm.
- Tớ thì rất thích mây, vì mây ở trên trời nên tớ cũng thích bầu trời một chút. Tớ thích nhìn mây ở bên bầu trời…
Ngày đầu chuyển đến lớp mới, Thiên đã rất ấn tượng với cô bạn cùng bàn của mình. Cô gái nhỏ nhắn, trông hơi ngốc một chút. Lúc hỏi tên cũng phải ngây ngẩn một lúc rồi mới mỉm cười trả lời. Bạn ấy cười rất xinh, như bông hoa lê tuyết giữa trời chớm xuân, nhẹ nhàng thuần khiết. Giọng nói dịu dàng, tên cũng rất hay.
Tuyết Vân - mây trắng như tuyết.
Cũng từ đó, Thiên có lúc sẽ lơ đãng nhìn ngắm những đám mây, mơ hồ hồi tưởng về bông tuyết lê dịu dàng.
Làm bạn cùng bàn của Vân ba năm, Thiên lại biết thêm nhiều mặt tốt của cô bạn. Vân không thích nói chuyện lắm, nhưng hay cười. Lúc cười, đôi mắt cong cong, hai lúm đồng tiền bên má cũng xuất hiện, trông càng xinh xắn. Cô bạn thích đọc truyện tranh, đôi lúc đọc đến quên trời quên đất. Còn hơi ngốc một chút nữa, thường xuyên nhờ cậu giảng bài cho. Lúc giảng xong lại bắt gặp ánh mắt của Vân đang nhìn vào mình, đôi mắt tròn tròn ngây ngốc, tràn đầy ngưỡng mộ. Vì thế, Thiên lại càng thích việc giảng bài cho cô bạn bàn bên.
Thời gian ba năm cấp ba quả thực trôi nhanh như gió, đối với học sinh lớp 12 thì lại càng thấy nhanh. Nắng hè ngày càng gay gắt, nghĩa là khoảnh khắc chia tay mái trường ngày càng đến gần.
Ngày tổng kết với lớp 10, 11 chỉ là ngày kết thúc một năm học đầy áp lực, đã có thể tạm gác lại tất cả ưu phiền để vui chơi thỏa thích. Nhưng với lớp 12 thì lại khác. Đó là ngày kết thúc ba năm thanh xuân đầy kỷ niệm, là thời gian để trân trọng những ưu tư trong sáng của một thời áo trắng. Bóng bay ước nguyện trải khắp sân trường, máy bay giấy lượn khắp không trung mang theo những khát khao hoài bão của những tâm hồn tràn đầy nhiệt huyết.
Vân cũng như bao bạn học khác, vô cùng chờ mong với tương lai, lại quyến luyến những năm tháng tràn ngập hơi thở thanh xuân. Tối qua, Vân lại suy nghĩ về cậu bạn cùng bàn. Ngẫm lại những cảm xúc mãnh liệt từ trái tim. Thời gian ở cạnh nhau đã không còn bao lâu, Vân không muốn để tình yêu đầu đời của mình lại bị chôn vùi trong yên lặng. Nếu lỡ hai người lại học gần nhau thì sao, có khi lại mà một chuyện tình đẹp như mơ mà Vân luôn mong ước cũng không chừng. Chỉ cần không quá xa… có thể đến gặp nhau.
Quyết tâm dần lên men, Vân ngồi bên bàn học, mân mê tờ giấy viết thư. Sau một hồi viết viết xóa xóa, lại đổi đi đổi lại không biết bao nhiêu tờ giấy, đến tận khuya mới cảm thấy hài lòng với thành quả của mình. Đặt nó vào một phong thư giấy màu hồng nhạt, dán lại bằng một sticker đám mây trắng. Xong xuôi còn không quên thoa lên một lớp sáp thơm. Đã hoàn toàn thấy ổn, Vân mới cất bức thư đi. Ngày mai… ngày mai nhất định phải gửi nó đi!
Đứng trong đám học sinh động đúc, Vân đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, bàn tay trong túi áo vẫn giữ chặt bức thư màu hồng nhạt. Thiên cũng đang tìm Vân, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đứng giữa sân trường đông đúc, vội chạy lại gần. Trên tay Thiên còn cầm theo hai quả bóng bay, đem đến trước mặt Vân một quả.
- Biết ngay là cậu không lấy được quả bóng nào mà, thế này thì làm sao mà viết ước nguyện được. Cũng may là có tớ đấy, tớ lấy luôn cho cậu rồi này.
Nói xong liền đặt quả bóng vào tay Vân, chu đáo đưa thêm một chiếc bút lông. Vân nhận lấy, đôi mắt không rời khỏi cậu bạn, trong đầu lại đang rối rắm không biết làm sao để nói ra lời trong lòng.
- Thiên...
Chưa kịp nói hết một câu, ánh mắt Vân đã rơi vào quả bóng bay ước nguyện trên tay Thiên. Cậu viết rất chăm chú... ETH ZURICH - một trường đại học rất nổi tiếng ở Thụy Sĩ...
Lời nói đến miệng lại không có cách nào phát ra, cổ họng đắng chát, bàn tay giữ chặt bức thư hồng nhạt đến nhăn nhúm. Thiên nghe Vân gọi, liền ngẩng đầu lên.
- Sao thế Vân?
Vân hoảng loạn, sợ cảm xúc trong mắt không giấu nổi, vội cúi thấp đầu. Cố ổn định lại, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
- Ừm... Cậu muốn đi du học hả?
- Đúng vậy, ba mẹ tớ muốn thế. Mà tớ cũng thấy chuyên ngành tớ học ở nước ngoài sẽ tốt hơn. Còn Vân, cậu học ở đâu?
- Tớ... học ở Đà Nẵng.
Đôi mắt Thiên thoáng qua nét buồn bã, nhìn qua cô bạn cùng bàn 3 năm, cũng là người cậu thương thầm suốt 3 năm...
- Xa thật nhỉ...
- Ừ, xa thật...
Cả Vân và Thiên đều không nói lời nào nữa, xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, chẳng ai để ý một khoảng lặng khác thường giữa sân trường.
Hai người - Hai ước nguyện - Hai khoảng trời.
(Còn tiếp)
© Ngọc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tâm Sự Với Thanh Xuân | Playlist Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu