Thu buồn về trong kí ức
2019-09-16 01:25
Tác giả:
Minh May Mắn
blogradio.vn - Tháng 9, thu về trên con ngõ nhỏ. Lại một mùa trung thu nữa đã tới, một tuổi mới cùng bao kí ức lại déo dắt ùa về. Tôi nhớ về những năm tháng úa tàn, những quãng thời gian gồng mình lên để trải nghiệm với cuộc sống, bất chấp mọi tổn thương, khổ đau mà vượt qua.
***
Nghĩ lại quãng thời gian ấy mà chỉ thấy thời gian như đang chơi đùa với số phận của một chàng thanh niên mới 23 tuổi. Chập chững bước vào đời. Cái tuổi mà cái gì cũng muốn, cái gì cũng thử, cũng hay nhưng không khỏi choáng ngợp bởi cái sự bỡ ngỡ còn non trẻ chưa có vốn kinh nghiệm là mấy.
Cái tuổi mà cũng chưa hẳn thoát khỏi cái sự ẩm ương với cái tôi đầy mình, tạo nên bao thăng trầm sóng gió mà ăn không ít quả đắng, phải đánh đổi bằng tiền, bằng nước mắt, đến giờ nghĩ lại mà cứ cảm thấy đây mới là cái tuổi của sự giao mùa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng con người ấy, vẫn hoài bão ấy, nhưng mọi thứ dường như được trưởng thành hơn, sự suy nghĩ có lẽ cũng già cỗi hơn lúc trước. Bàn tay, nét mặt cũng có vẻ như đã chai sạn hơn, nhưng có một thứ có lẽ đi hết cuộc đời cũng chẳng thể nào khác đi được đó chính là tình cảm mà người ấy dành cho mọi thứ xung quanh, không hề thay đổi.
Tình cảm vẫn vậy, cảnh vẫn còn đây, nhưng người đâu không thấy, chỉ còn lắng đọng lại một thứ tình cảm xót xa, nuối tiếc pha lẫn chút dằn vặt như mong muốn thời gian có thể quay lại thêm một lần nữa để sống sao cho trọn một chữ tình.
Cuộc sống có lẽ sẽ nên chậm lại và sâu sắc hơn, để không còn những điều nuối tiếc xảy ra, không còn những giọt nước mắt nghẹn ngào khi phải nói lên hai chữ "giá như" đầy vô vọng.
Nhưng có lẽ cuộc sống phải như thế, phải có đắng cay, pha lẫn ngọt bùi, phải có tiếc nuối, có thất vọng rồi mới nuôi thành hi vọng, đó chính là thăng trầm của cuộc sống mà ai cũng cần trải qua để hoàn thiện bản thân mình hơn trong con ngõ nhỏ của cuộc đời.
Thế giới vốn chẳng bao giờ trông đợi được hai chữ "yên bình", và cũng chẳng bao giờ có một xã hội công bằng, người người nắm tay nhau đi trên cùng một đoạn đường trải đầy hoa lá. Làm gì có hai người khổng lồ kéo theo một thằng tí hon cùng đi trên một con đường, điều ấy là không thể tồn tại, có chăng có cũng chỉ có thể xảy ra khi ít nhất mình phải trở thành một trong hai người khổng lồ ấy hoặc hơn thế nữa.
Tất cả vẫn là tự nhắc ta phải nỗ lực phấn đấu giành lại niềm vui cho chính bản thân mình, biết sống chậm lại, suy nghĩ sâu sắc và biết trân trọng mọi thứ hơn, có lẽ mới có thể chạm tay được tới những giá trị trân quý nhất của cuộc đời mình.
Hãy tự cho mình vài ngày, đi đến một nơi thật xa, thả mình đi và lãng quên mọi thứ để cảm nhận được sự bình yên mà xã hội ngày thường khó có được. Những thứ tồn tại ngay xung quanh mình, người thân, gia đình. Đừng quên, đó mới chính là những tài sản vô giá nhất.
© Minh may mắn – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thu về rồi mình yêu nhau đi anh!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.