Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Thay đổi cũng là trưởng thành thôi

2022-11-10 01:25

Tác giả: Cỏ mọc bên hiên nhà


blogradio.vn - Thế giới thay đổi, con người cũng phải đổi thay. Ta đâu thể đứng nơi đầu làng trong ngóng mãi một bóng hình gieo tương tư thuở nhỏ, cũng chẳng thể mãi dừng chân ngắm nhìn cảnh núi sông bao năm bao tháng vẫn cứ thế. Phải bước đi, phải nhìn ngắm khoảng trời rộng lớn ngoài kia, để một ngày ta nhận ra “núi vẫn là núi, sông vẫn là sông” mà thôi.

***

Gần đây tôi có một cuộc hẹn với vài người bạn cũ học chung cấp ba. Gặp gỡ những gương mặt thân quen ấy nơi đất khách quê người, lòng tôi lại rạo rực nhớ về những tháng năm đã qua của cuộc đời học sinh. 

Còn nhớ chỉ mấy tháng trước thôi, những thiếu niên 17, 18 xuân xanh vẫn còn đang điên cuồng học tập để có thể đặt chân vào một ngả đường mới với biết bao niềm hi vọng về tương lai phủ đầy ánh dương. 

Thời gian như thoi đưa, giờ đây cũng là những gương mặt ấy lại tiếp tục phải đối mặt với bao trông chênh của cuộc sống sinh viên, những người con gái, con trai ấy lần đầu tiên học cách tự lập, học cách sống ở chốn quê người. 

Chúng tôi của tuổi 18 bất ngờ thay đổi mình, từ mầm non yếu ớt sống dưới tán cây cao lớn cha mẹ vun trồng, buộc phải bật rễ tìm kiếm khoảng trời rộng lớn cho riêng mình. Khoảng trời ấy có ánh nắng chói chang, có cơn mưa ngập lối, những bão giông của cuộc đời cứ thế vùi dập mầm chồi nhỏ bé, và chúng tôi buộc phải học cách trưởng thành.

Giống như chú ếch bước ra khỏi chiếc giếng cạn, lũ chúng tôi trầm trồ, choáng ngợp trước miệng giếng mới được đắp xây bởi đường chân trời xa xôi. 

hanh_phuc

Có đứa đã khóc thầm trong đêm đen vì nhớ làm sao mái nhà lợp ngói màu cam đẫm hương đất, nơi nó yên tâm gối đầu say giấc suốt bấy nhiêu năm mà chẳng lo nghĩ chi mưa to hay gió lớn. Có đứa buồn bực, ấm ức trong lòng nhưng chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt, bởi nó biết nếu để mặc bản thân nghẹn ngào phát ra tiếng nấc thì có lẽ ngày nó từ bỏ cũng chẳng còn xa.

Có đứa kiên cường, có đứa mạnh mẽ. Những đứa trẻ nơi thôn quê, lần đầu chập chững bắt chuyến xe buýt đầu tiên trong đời như chúng tôi đã học cách ôm bao mối lo vào mình, bơ vơ đứng giữa dòng đời rộng lớn nhưng vẫn cứ lì lợm, cắn răng mà tiến bước. 

Thay đổi để thích nghi, thay đổi để hòa nhập, có lẽ để nói chính xác hơn thì chúng ta thay đổi là để trưởng thành.

Tháng 9, tháng 10 quê tôi mùa bão. Mấy đứa chung trọ hễ cứ nghe tin bão sắp vào miền trung là lo sốt vó, mỗi ngày chẳng biết gọi bao nhiêu lần về nhà cho bụng dạ bớt nhớ thương.

Đã quen rồi những ngày tìm nơi trú mỗi đợt biển động, chúng tôi ngơ ngác nhìn Sài Gòn nắng mưa thất thường nhưng dịu dàng hơn mảnh đất thấm mặn mùi muối biển của mình biết bao nhiêu. 

Thế nhưng, cho dù đất quê hương chẳng hiền như đất khách, tôi vẫn nhớ nhung giọng quê mình hòa trong tiếng à ơi nồng đượm của các mẹ; nhớ bóng lưng gập ghềnh của những dãy núi lan sát biển theo nắng chiều in xuống mặt nước mặn mà thăm thẳm xanh, cả những ngày nắng trưa hè cùng đám bạn đạp xe trên con đường vắng.

hanh_phcu_7

Nhớ làm sao, nơi đường làng thưa bóng người năm ấy chẳng hề lặng yên mà luôn rộn ràng trong tiếng cười đùa của lũ trẻ trên vai đeo khăn quàng đỏ, trên mình lại mang niềm hy vọng của xóm làng tiến lên.

Thay đổi để tồn tại ở nơi chốn mới, thay đổi cũng để trân trọng những điều quý giá sẽ đến với mình, chúng ta thay đổi biết bao điều nhưng chẳng thể thay đổi mối tình sâu nặng với quê hương.

Thế giới thay đổi, con người cũng phải đổi thay. Ta đâu thể đứng nơi đầu làng trong ngóng mãi một bóng hình gieo tương tư thuở nhỏ, cũng chẳng thể mãi dừng chân ngắm nhìn cảnh núi sông bao năm bao tháng vẫn cứ thế. Phải bước đi, phải nhìn ngắm khoảng trời rộng lớn ngoài kia, để một ngày ta nhận ra “núi vẫn là núi, sông vẫn là sông” mà thôi.

© Cỏ mọc bên hiên nhà - blogradio.vn

Xem thêm: Không điều gì có thể ngăn cậu làm những gì mình thích | Radio Tâm sự

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Cỏ mọc bên hiên nhà

我沒有煩惱 - Tôi không có muộn phiền

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top