Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thành công không chỉ có một con đường

2021-10-27 01:20

Tác giả: Hương Đặng


blogradio.vn - Ngày thi cuối cùng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi biết bản thân mình đã cố gắng hết sức nên vô cùng tự tin, tôi cảm thấy yên tâm trong những ngày chờ điểm. Rồi đến ngày công bố điểm thi đại học, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của ngày hôm ấy.

***

Người ta hay nói: "Mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáp", nhưng sao tôi lại không thấy như vậy. Tôi đang đứng trước ngưỡng cửa của tuổi 18, cái độ tuổi tuy không còn non nớt nhưng cũng chưa đủ sự chín chắn, trưởng thành, thế giới của tôi có lẽ chỉ vỏn vẹn là cánh cổng đai học mà tôi hằng ao ước. Nhưng cánh cổng ấy đã không dang rộng vòng tay đón chào tôi. Vậy là cả thế giới của tôi đã sụp đổ rồi sao ?

Tôi là một cô gái bình thường, bình thường từ ngoại hình, sắc vóc đến tài năng. Tôi ý thức được điều đó và luôn tự nhủ bản thân phải thật cố gắng, nỗ lực để có thể đạt được ước mơ của mình, để có thể đạt được một thành tựu gì đó trong cuộc sống. Nhưng dường như sự chăm chỉ đó chưa bao giờ là đủ...

Vốn là một đứa đam mê viết lách, tôi đã mạnh dạn đặt nguyện vọng một vào trường báo chí với những mộng mơ và cả những mường tượng về một tương lai với nhiều trải nghiệm trong nghề, có gian khó có vất vả nhưng tôi chấp nhận bởi đó là đam mê của mình. Xác định được lẽ sống, mục tiêu của bản thân, tôi học tập chăm chỉ, miệt mài suốt những năm tháng cấp ba với hi vọng sẽ trở thành một nhà báo tương lai.

Năm học lớp 12 cuối cùng cũng đến, tôi rục rịch đăng kí những lớp học thêm, những lò luyện thi, tôi bắt đầu cảm nhận được những áp lực của việc thi cử, những áp lực từ bạn bè đồng trang lứa, và cả bố mẹ. Suốt năm học đó tôi không có một ngày nghỉ đúng nghĩa, bản thân luôn trong guồng quay của việc học hành, từ trường về nhà rồi lại đến lớp học thêm. Nhiều lúc kiệt sức, nhiều lúc bật khóc chỉ vì không thể giải được một bài toán, dằn vặt bản thân vì cứ sai mãi một lỗi ngữ pháp tiếng anh, trách mình vì có mỗi một tác phẩm văn học cũng nhớ thiếu ý... Nhiều lúc như vậy nhưng chưa một lần tôi có suy nghĩ bỏ cuộc bởi tôi biết không chỉ có tôi mà còn rất nhiều người khác cũng đang dốc hết sức cho "cuộc chiến" này. Hơn nữa, ước mơ trở thành một nhà báo cũng không cho phép tôi gục ngã.

Ngày thi cuối cùng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi biết bản thân mình đã cố gắng hết sức nên vô cùng tự tin, tôi cảm thấy yên tâm trong những ngày chờ điểm. Rồi đến ngày công bố điểm thi đại học, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của ngày hôm ấy. Tay tôi run run, tôi không tin vào mắt mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống lúc nào cũng không hay, một loạt những suy nghĩ ngổn ngang chạy qua tâm trí tôi: "Không phải đâu nhỉ ? Chắc mình tra nhầm số báo danh thôi", "Hay là bị lỗi mạng nhỉ ?", "Có lẽ là bị chấm nhầm, chắc phúc khảo điểm sẽ lên thôi", "Mình phải đối diện với bố mẹ như thế nào đây?", "Bạn bè có cười chê mình không?"...

Khoảng thời gian sau hôm đó thật tăm tối và kinh khủng, tôi thu mình trong căn phòng tối, bỏ ăn bỏ uống, thậm chí đã nghĩ đến những ý định điên rồ có thể làm hại bản thân. Tôi liên tục lên mạng tìm kiếm những từ khóa như làm sao để lạc quan vui vẻ, làm sao để cảm thấy tích cực, cách vượt qua khủng hoảng trong cuộc sống, bởi chỉ khi đọc nhưng bài viết đó tôi mới thấy tâm trạng mình tốt hơn, nhưng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. Sau khi đóng trang báo lại, tôi lại không được nước mắt, tôi khóc vì thấy bất lực, vì thấy bản thân mình kém cỏi, vô dụng. Mọi người khuyên tôi rằng đã cố gắng hết sức thì không việc gì phải hối tiếc, nhưng tôi lại cảm thấy thật bất công vì mọi cố gắng ấy không được đền đáp. Thời gian qua đi, những tổn thương trong tôi cũng theo đó mà được chữa lành. Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi đã dần quên những cảm xúc, kí ức đau buồn ngày hôm đó.

Tôi bắt đầu chấp nhận sự thật, chấp nhận rằng bản thân đã không thể đỗ vào ngôi trường mình mong muốn. Nhưng đó không phải là dấu chấm hết cho ước mơ nhà báo của tôi. Tôi có thể phải chọn một con đường khác để chạm tới ước mơ của mình, con đường đó sẽ xa hơn, chông gai và khó khăn hơn nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Bởi giờ đây tôi tin rằng, mọi cố gắng nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng, chỉ là đôi lúc những thành quả ngọt ngào ấy sẽ đến hơi... muộn, cho nên tôi sẽ kiên trì bước đi trên hành trình gian nan đó. Tôi viết những dòng tâm sự này không phải chỉ đến gửi gắm đến chính bản thân mình mà còn đến tất cả những bạn độc giả đang đọc bài viết này. Tôi có thể không biết bạn là ai, bạn đến từ đâu, hoàn cảnh của bạn ra sao, xuất phát điểm của bạn như thế nào. Nhưng tôi chắc chắn với bạn, nếu ta cố gắng, kiên định với ước mơ của mình, ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.

Đây là lần đầu tôi đăng bài trên Blog Radio nên có thể còn nhiều sai sót trong câu từ và cách diễn đạt chưa được tròn trịa, mong mọi người sẽ bỏ qua. Điều cuối cùng tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn độc giả đã đọc hết những dòng tâm sự này và chúc các bạn sẽ luôn thành công trong cuộc sống.

© Hương Đặng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 464: 25 tuổi, bạn mong đợi điều gì?

Hương Đặng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top