Thành công không chỉ có một con đường
2021-10-27 01:20
Tác giả:
Hương Đặng
blogradio.vn - Ngày thi cuối cùng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi biết bản thân mình đã cố gắng hết sức nên vô cùng tự tin, tôi cảm thấy yên tâm trong những ngày chờ điểm. Rồi đến ngày công bố điểm thi đại học, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của ngày hôm ấy.
***
Người ta hay nói: "Mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáp", nhưng sao tôi lại không thấy như vậy. Tôi đang đứng trước ngưỡng cửa của tuổi 18, cái độ tuổi tuy không còn non nớt nhưng cũng chưa đủ sự chín chắn, trưởng thành, thế giới của tôi có lẽ chỉ vỏn vẹn là cánh cổng đai học mà tôi hằng ao ước. Nhưng cánh cổng ấy đã không dang rộng vòng tay đón chào tôi. Vậy là cả thế giới của tôi đã sụp đổ rồi sao ?

Tôi là một cô gái bình thường, bình thường từ ngoại hình, sắc vóc đến tài năng. Tôi ý thức được điều đó và luôn tự nhủ bản thân phải thật cố gắng, nỗ lực để có thể đạt được ước mơ của mình, để có thể đạt được một thành tựu gì đó trong cuộc sống. Nhưng dường như sự chăm chỉ đó chưa bao giờ là đủ...
Vốn là một đứa đam mê viết lách, tôi đã mạnh dạn đặt nguyện vọng một vào trường báo chí với những mộng mơ và cả những mường tượng về một tương lai với nhiều trải nghiệm trong nghề, có gian khó có vất vả nhưng tôi chấp nhận bởi đó là đam mê của mình. Xác định được lẽ sống, mục tiêu của bản thân, tôi học tập chăm chỉ, miệt mài suốt những năm tháng cấp ba với hi vọng sẽ trở thành một nhà báo tương lai.
Năm học lớp 12 cuối cùng cũng đến, tôi rục rịch đăng kí những lớp học thêm, những lò luyện thi, tôi bắt đầu cảm nhận được những áp lực của việc thi cử, những áp lực từ bạn bè đồng trang lứa, và cả bố mẹ. Suốt năm học đó tôi không có một ngày nghỉ đúng nghĩa, bản thân luôn trong guồng quay của việc học hành, từ trường về nhà rồi lại đến lớp học thêm. Nhiều lúc kiệt sức, nhiều lúc bật khóc chỉ vì không thể giải được một bài toán, dằn vặt bản thân vì cứ sai mãi một lỗi ngữ pháp tiếng anh, trách mình vì có mỗi một tác phẩm văn học cũng nhớ thiếu ý... Nhiều lúc như vậy nhưng chưa một lần tôi có suy nghĩ bỏ cuộc bởi tôi biết không chỉ có tôi mà còn rất nhiều người khác cũng đang dốc hết sức cho "cuộc chiến" này. Hơn nữa, ước mơ trở thành một nhà báo cũng không cho phép tôi gục ngã.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi biết bản thân mình đã cố gắng hết sức nên vô cùng tự tin, tôi cảm thấy yên tâm trong những ngày chờ điểm. Rồi đến ngày công bố điểm thi đại học, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của ngày hôm ấy. Tay tôi run run, tôi không tin vào mắt mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống lúc nào cũng không hay, một loạt những suy nghĩ ngổn ngang chạy qua tâm trí tôi: "Không phải đâu nhỉ ? Chắc mình tra nhầm số báo danh thôi", "Hay là bị lỗi mạng nhỉ ?", "Có lẽ là bị chấm nhầm, chắc phúc khảo điểm sẽ lên thôi", "Mình phải đối diện với bố mẹ như thế nào đây?", "Bạn bè có cười chê mình không?"...
.jpg)
Khoảng thời gian sau hôm đó thật tăm tối và kinh khủng, tôi thu mình trong căn phòng tối, bỏ ăn bỏ uống, thậm chí đã nghĩ đến những ý định điên rồ có thể làm hại bản thân. Tôi liên tục lên mạng tìm kiếm những từ khóa như làm sao để lạc quan vui vẻ, làm sao để cảm thấy tích cực, cách vượt qua khủng hoảng trong cuộc sống, bởi chỉ khi đọc nhưng bài viết đó tôi mới thấy tâm trạng mình tốt hơn, nhưng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. Sau khi đóng trang báo lại, tôi lại không được nước mắt, tôi khóc vì thấy bất lực, vì thấy bản thân mình kém cỏi, vô dụng. Mọi người khuyên tôi rằng đã cố gắng hết sức thì không việc gì phải hối tiếc, nhưng tôi lại cảm thấy thật bất công vì mọi cố gắng ấy không được đền đáp. Thời gian qua đi, những tổn thương trong tôi cũng theo đó mà được chữa lành. Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi đã dần quên những cảm xúc, kí ức đau buồn ngày hôm đó.
Tôi bắt đầu chấp nhận sự thật, chấp nhận rằng bản thân đã không thể đỗ vào ngôi trường mình mong muốn. Nhưng đó không phải là dấu chấm hết cho ước mơ nhà báo của tôi. Tôi có thể phải chọn một con đường khác để chạm tới ước mơ của mình, con đường đó sẽ xa hơn, chông gai và khó khăn hơn nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Bởi giờ đây tôi tin rằng, mọi cố gắng nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng, chỉ là đôi lúc những thành quả ngọt ngào ấy sẽ đến hơi... muộn, cho nên tôi sẽ kiên trì bước đi trên hành trình gian nan đó. Tôi viết những dòng tâm sự này không phải chỉ đến gửi gắm đến chính bản thân mình mà còn đến tất cả những bạn độc giả đang đọc bài viết này. Tôi có thể không biết bạn là ai, bạn đến từ đâu, hoàn cảnh của bạn ra sao, xuất phát điểm của bạn như thế nào. Nhưng tôi chắc chắn với bạn, nếu ta cố gắng, kiên định với ước mơ của mình, ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.
Đây là lần đầu tôi đăng bài trên Blog Radio nên có thể còn nhiều sai sót trong câu từ và cách diễn đạt chưa được tròn trịa, mong mọi người sẽ bỏ qua. Điều cuối cùng tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn độc giả đã đọc hết những dòng tâm sự này và chúc các bạn sẽ luôn thành công trong cuộc sống.
© Hương Đặng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 464: 25 tuổi, bạn mong đợi điều gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






