Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng chín này mình yêu lại anh nhé

2017-09-16 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Chính tôi cũng không dám nghe hay nghĩ tiếp nếu là lần cuối tôi phải làm gì. Những ngày sau đó tôi và Long điều rơi vào im lặng và những xúc cảm riêng của mình. Tôi dành và ngày sau đó sống thật tốt như Long chưa từng xuất hiện.

***

Tháng chín này mình yêu lại anh nhé

Mặc vội chiếc áo choàng màu đen rồi bước vội ra đường tâm trạng của tôi lúc này cũng giống như cái tiết trời tháng chín này, cô đơn và thật buồn. Những vạt nắng yếu ớt của mùa thu xuyên qua các kẽ lá in những hình hài kì lạ trên tay tôi, tôi nhớ Long nhớ những hồi ức đẹp đẽ mấy năm qua của chúng tôi.

Tôi quen Long từ thời còn là một cô sinh viên xa nhà, tình yêu của chúng tôi bắt đầu thật tình cờ và đơn giản như chính con người Long. Long sinh ra và lớn lên ở Đà thành nhưng lại mang trong người dòng máu người Hà Nội, anh ôn hòa và ít nói. Tôi yêu Long cũng chính vì cái tính trầm lặng và nửa hờ hững của anh.

Ngày đầu quen nhau, Long ít nói mà chỉ nhìn tôi thật nhẹ nhàng và mỉm cười, dần dần tôi quen với cái cảm giác đơn thuần và im nhẹ nhàng đó. Thời gian mới đó mà bốn năm đã trôi qua, tôi vẫn ở cạnh Long vẫn cùng anh bước tiếp cuộc hành trình dài của cuộc đời. Nhưng dường như thời gian trôi qua theo sự trưởng thành Long lạnh lùng và thâm trầm hơn trước, cũng đã lâu lắm rồi tôi không còn nghe những câu ngọt ngào tình tứ của anh mà chỉ là những câu hỏi mang tính chất thường lệ:

- Em ăn chưa? Có mệt không? Nhớ cẩn thận!

Mỗi lần tôi khóc anh chỉ im lặng và lau nước mắt, khi tôi buồn anh chỉ thở dài và ôm chặt tôi vào lòng. Cứ như thế những ấm ức và đau thương trong tôi lại bình yên lặng xuống. Vì công việc mà tôi và nh ít có thời gian gặp nhau, thật ra thì chúng tôi đúng chất yêu xa nên những lo lắng và tổn thương trong tôi ngày một chồng chất và không ai lấp đầy.

- Em mệt rồi, em đã chịu đựng quá đủ sự vô tâm và thờ ơ của anh!. Tôi gào lên nức nở trong điện thoại.

Đổi lại sự mệt mỏi của tôi chỉ là một tiếng thở dài:

- Anh xin lỗi!

Cứ như thế khoảng cách của chúng tôi ngày càng dần trở nên xa hơn, đôi khi vài ngày cả hai không ai nhắn cho nhau một dòng tin hỏi thăm bình thường.

Tháng chín này mình yêu lại anh nhé

Rồi một ngày tôi điện thoại cho Long, một cú điện thoại thật dài mang theo cả kí ức và những vụn vỡ trong chuyện tình của chúng tôi.

- Anh à em không trẻ để đợi anh nữa đâu. Anh biết không đã bốn năm rồi, em yêu anh từ thời còn là một cô sinh viên tươi trẻ giờ em đã là một cô gái thật sự trưởng thành. - Tôi nhẹ nhàng.

- Ừ bốn năm rồi, nhanh thật. - Long cười nhẹ bên đầu dây điện thoại.

Nghe giọng cười tư lự của Long lòng tôi lại thắt lại cố không cho dòng nước mắt nóng hổi chực trào ra tôi tiếp:

- Anh nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò là ở đâu không? Nhớ lúc mới ra trường thường ăn sáng cái gì không? Thời gian qua anh có từng chán ghét em không? Có từng muốn buông tay cuộc tình này không? Nhớ anh đã hứa gì với em không?

Tôi đặt hàng loạt câu hỏi tự đáy lòng và cuối cùng không thể ngăn được sau thời gian tưởng chừng phải chịu đựng cô đơn quá lâu, nước mắt ào ạt chảy xuống không cách nào ngăn lại được. Long trả lời từng câu hỏi của tôi thật chậm, có câu đúng câu sai nhưng sao tôi thấy cả một trời kí ức đang ùa về. Ngày Long tỏ tình với tôi khi tôi quay lưng vô phòng trọ anh đã kéo tôi lại ôm thật chặt rồi nhẹ nhàng:

- Làm người yêu anh nha!

Giây phút đó tôi chỉ biết im lặng đứng yên thật lâu trong vòng tay anh rồi hạnh phúc ừ nhẹ. Giờ đây tất cả những ngây ngô đó lại như cuốn phim thật chậm dày xéo trái tim tôi.

- Anh à đến lúc chúng ta phải đưa ra một quyết định cho tình yêu này rồi. Nếu đây là cuộc điện thoại cuối cùng em dành cho anh thì anh có điều gì muốn nói với em không?

Tôi nghẹn ngào và rồi đầu dây bên kia là một khoảng trống im lặng thật dài của anh, thật lâu sau đó tôi nghe tiếng nấc nhẹ của Long:

- Anh xin lỗi và cảm ơn tất cả những gì bốn năm qua em làm cho anh. Em nhớ giữ gìn sức khỏe, đi đường cẩn thận, ăn uống đúng giờ và đừng khóc. Đó là những lời anh muốn nói nếu đây là lần cuối em liên lạc với anh nhưng em à anh không muốn.

Tôi vội tắt ngang điện thoại, tay run rẩy mắt mờ đi vì nước mắt không kịp chảy. Chính tôi cũng không dám nghe hay nghĩ tiếp nếu là lần cuối tôi phải làm gì. Những ngày sau đó tôi và Long điều rơi vào im lặng và những xúc cảm riêng của mình. Tôi dành và ngày sau đó sống thật tốt như Long chưa từng xuất hiện. Nhưng sáng nay tôi lại buồn và rồi không thể tiếp tục ngồi trong nhà chăm chăm vào màn hình máy tính xem phim hài rồi cười như không có chuyện gì. Lang thang qua con đường mòn, lặng yên nghe tiếng sóng biển đang vỗ bờ hít hà cái gió lạnh chuyển trời của biển tôi tự nói với lòng mình rồi sẽ ổn thôi. Tiếng tin nhắn điện thoại trong túi áo vang lên là một đoạn ngắn bài Reason trong phim Trái tim mùa thu. Tin nhắn tới là của Long tôi hồi hộp nhấn mở:

- Anh thưa chuyện với gia đình rồi, chúng ta kết hôn đi. Anh không muốn mất em!

Dòng cảm xúc của tôi như ngưng đọng lại của thời khắc đó, tôi không thể thốt nên lời một lần nữa tôi lại khóc nhưng lần này không phải là đau đớn hay tổn thương mà bất ngờ và hạnh phúc.

- Tháng chín này mình yêu lại nhé anh!

Tôi gửi tin nhắn lại cho Long.

Rồi tôi và Long sẽ bình yên thôi, rồi chúng tôi sẽ phải bước qua những ngày chông chênh còn hơn bốn năm qua nữa nhưng rồi tất cả sẽ ổn thôi, sẽ nhẹ nhàng như cái ngày Long bước vào cuộc đời tôi và cho tôi những năm tháng thanh xuân như mùa thu tháng chín nhẹ nhàng đau thương lẫn đong đầy hạnh phúc.

© Nguyễn Lê Quỳnh My – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top