Tháng 7, cô đơn chạm vào tim
2017-07-06 01:25
Tác giả:
Tháng 6 qua rồi, những cơn mưa ngâu bắt đầu mùi ướt át của tháng 7. Ta bật radio và nghe những bản tình ca mới. Ngồi nhìn ra cửa sổ, thấy những chú chim bay nhảy cùng nhau, ta tự hỏi, ta còn cô đơn?
Thi thoảng ta đi chơi cùng bạn bè, hàn huyên về những điều hay ho trong cuộc sống, nghe bạn ta thở dài về chuyện tình yêu, ta trở thành quân sư đắc lực của nó. Ta quên mất sự cô đơn của mình sau những làn khói nhàn nhạt của ly socola nóng vẫn lên không khí nơi góc nhỏ. Thời gian vẫn xô bồ, mưa vẫn tí tách rơi và ta vẫn một mình dù xung quanh ta là bạn.
Đôi khi ta ngồi cười một mình, hay khóc chẳng vì lý do nào hết. Ta thích nằm trong phòng với một bộ phim hay, bịch bỏng ngô và ly coca lạnh tê người. Ta thường ôm trọn một cuốn tiểu thuyết nào đó từ sang cho tới khuya, tưởng tượng mình là “cô ấy” sánh vai cùng “anh ấy” và ngủ thiếp đi.

Sớm mai thức giấc ta nheo mắt nhìn bầu trời sau một ngày mưa, hát nghêu ngao vài câu. Ta quên mất cách làm đẹp của một người con gái. Môi đỏ, mi cong, da trắng là cái gì đó quá đỗi xa xỉ đối với ta. Ta chỉ biết làm vài chiếc bánh xinh xinh, hay pha chế đủ các kiểu nước từ bạc hà hay thứ gì đó tương tự vậy. Rồi cười phá lên khi làm sai công thức và phát minh ra một thứ có vị thật kinh khủng.
Tháng 7, ta vẫn cô đơn. Có lẽ vì ta không dám chạm vào trái tim của ai nữa. Ta vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào đó mà ta thương. Ta buồn và rồi ta khóc...
Tháng 7, ta vẫn cô đơn. Ta thích bó mình trong một góc quen thuộc, không gặp gỡ, không nói chuyện với ai, cũng không quan tâm hay chú ý một ai. Ta với ta, một khoảng trời riêng to lớn.
Tháng 7 đến rồi, sự cô đơn vẫn còn đó, lòng người bỗng chốc thấy lâng lâng, tiếng radio vẫn vang lên, trong vô thức ta ngước nhìn bầu trờ cao rộng, ta mỉm cười, cô đơn thôi mà, có sao đâu!
© Nỗi Buồn Nhỏ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngày sinh Âm lịch của người có thành công đến sớm, sự nghiệp nổi bật từ khi còn trẻ
Người sinh vào những ngày Âm lịch này được dự đoán sẽ thành công sớm, tương lai đảm bảo giàu có, sung túc.

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?
Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm
Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.