Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tương tư một người có được tính là cô đơn không?

2017-04-01 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Mình bước ra phố với hai bàn tay đút sâu túi áo, tâm trí treo ngược cành cao, chẳng còn bận tâm lá cây hai bên đường đã chuyển màu gì. Chỉ biết lầm lũi cúi mặt bước đi, thỉnh thoảng muốn khóc thì ngửa lên để dòng chảy đổi thành chiều ngược. Tự an ủi mình: “Không sao hết, bầu trời nhìn qua làn nước mắt càng trong xanh. Mặc dù nhìn không thấy, chạm không được, nhưng người đó vẫn luôn hiện diện trong trái tim mình. Vậy thì tương tư một người chắc không được tính là cô đơn đâu.”

***

Có những ngày thức dậy không một ý niệm trong đầu. Tắt điện thoại, khóa Facebook, nhốt mình trong phòng cùng mớ cảm xúc rối ren vô định. Buồn không hẳn là buồn, mà vui thì chắc chắn không thể là vui. Cứ thế, mình ngồi trước màn hình máy tính bật sáng, xem lại những bức hình cũ của cậu và mình. Cứ vậy, để mặc im lặng nhấn chìm, mình lạc bước trong một vòng lặp bất tận mang tên cậu.

Có những ngày, mình không thể nói được một câu nào cả, vì xung quanh làm gì có ai đâu. Giữa bốn bức tường lạnh, mình mang tai nghe rồi lôi vài cuốn sách ra đọc. Nhưng rồi cả âm nhạc lẫn những con chữ đều bất lực trong việc thu hút sự chú ý của mình. Trái tim chẳng chịu vâng lời lý trí, cứ mải mê hướng sang một chuyện khác, về một người khác.

Chuyện của chúng mình có thể gói gọn trong mấy chữ: “Tình bạn có thừa, tình yêu chưa tới”. “Chưa tới” chẳng phải vì không muốn tới, mà bởi cả hai lúc nào cũng lầm tưởng còn quá nhiều tháng năm phía trước, quá nhiều cơ hội để thốt ra một câu ba âm tiết đơn giản. “Mình thích cậu”. Và chính vì lúc nào cũng mơ hồ, không chủ động nhận rõ những ranh giới cần phải nhận rõ, hai đứa coi việc ở bên nhau như một lẽ hết sức đương nhiên, quên mất ngay cả thời gian cũng có điểm đầu và điểm cuối.

Ngả đầu lên vai mình, cậu khẽ thì thầm: “Đừng nói gì hết. Cứ mãi bên nhau như thế này thôi”. Thực ra đâu cần cậu phải nhắc, mình cũng sẽ không nói gì cả. Không nói người đầu tiên nghĩ tới mỗi sớm bình minh tỉnh giấc là cậu. Càng không nói người cuối cùng trái tim hướng về mỗi tối thả mình xuống giường khép mắt, cũng là cậu. Ngốc nghếch hay hèn nhát, có lẽ đến năm hai mươi mấy tuổi khó còn được xem là lý do chính đáng nữa rồi.

  Tương tư một người có được tính là cô đơn không

Đáng sợ nhất trong một mối quan hệ là hai tiếng “đã từng”.

Đã từng có người khuyên mình chân thành rằng: “Đừng thích, hãy yêu”. Mình tự cho bản thân khôn ngoan nên làm ngược lại lời người đó nói. “Đừng yêu, hãy thích”. Thích thôi, một chút chút thôi, để lỡ có ngày cách xa mình sẽ không vì thế mà đau lòng quá. Thích thôi, để nhìn cuộc sống này qua lăng kính nhẹ nhõm và bình thản nhất. Từ đầu đã không hết lòng bất chấp vì một người, thì kết quả dù có tan nát vỡ vụn thế nào vẫn có thể gắng gượng nở một nụ cười sau cuối. Mình thực sự đã tự dối lòng như thế.

Để rồi có những ngày lung lay dữ dội niềm tin cuộc sống này chứa đựng vô vàn những điều đẹp đẽ. Mình bước ra phố với hai bàn tay đút sâu túi áo, tâm trí treo ngược cành cao, chẳng còn bận tâm lá cây hai bên đường đã chuyển màu gì. Chỉ biết lầm lũi cúi mặt bước đi, thỉnh thoảng muốn khóc thì ngửa lên để dòng chảy đổi thành chiều ngược. Tự an ủi mình: “Không sao hết, bầu trời nhìn qua làn nước mắt càng trong xanh. Mặc dù nhìn không thấy, chạm không được, nhưng người đó vẫn luôn hiện diện trong trái tim mình. Vậy thì tương tư một người chắc không được tính là cô đơn đâu.”

Và những ngày sau, khi con thuyền chìm xuống đáy biển sâu. Khi một người trở nên xa cách bí ẩn mà chẳng thể biết được, vì cớ gì họ lại ra đi... Mình chìm đắm trong bản nhạc buồn suốt hơn hai mươi tiếng, buông thả cảm xúc trôi theo những giai điệu buồn tênh. Lời tạm biệt ấy, không ngờ lại là câu nói sau cuối chúng ta gửi lại nhau. Khoảnh khắc ấy, mình cố ghi nhớ gương mặt cậu, ghi nhớ bờ môi hồng, cặp mắt ướt, và mi mắt thật mỏng nổi rõ từng đường gân xanh. Mình đã không nói được gì cả, không nói mình sẽ nhớ cậu, hay nói đúng hơn là nhớ chúng ta của hồi đó.

  Tương tư một người có được tính là cô đơn không

Mình không hỏi, cậu không trả lời.

Mình không níu kéo, cậu không chủ động ở lại.

Cứ thế chia xa. Tình yêu và chúng ta chỉ cách nhau một câu ba âm tiết đơn giản:

“Mình thích cậu.”

Để rồi có những ngày, cô đơn đến nỗi chỉ muốn chạm vào ai đó. Nhưng rút cuộc chẳng có ai.

© Allen Thanh Tâm – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

back to top