Cho ta ru mình vào nỗi cô đơn
2017-01-03 01:25
Tác giả:
Cô đơn, một danh từ, cũng là một tính từ khiến người ta nao lòng và có đôi chút xót xa.
Trong tâm hồn mỗi người, đều chất chứa sự cô đơn. Tuy tôi không thể nhìn thấu tâm tư hay nghe được tiếng lòng của người khác, nhưng tôi biết, không ai có thể vỗ ngực nói rằng họ chưa từng cô đơn. Dù ít dù nhiều, ắt hẳn cũng có một phút giây nào đó, ta thấy mình lạc lõng, chơ vơ giữa đường đời tấp nập.
Có những ngày, ta chợt nhận ra mình cô đơn đến lạ, ta thấy ta đơn độc, dẫu quanh ta, cuộc sống vẫn xoay, người người vẫn bước. Ta không mất gì, nhưng cũng tưởng chừng rằng mình chẳng có gì. Thậm chí...không có nổi một chút yêu thương.
Vào những sớm mai như thế, lời thúc giục buổi sáng của mẹ tự dưng xa lạ, tiếng càu nhàu bởi ta dậy muộn của cha bỗng nhiên thành hư vô, ta vẫn được quan tâm nhưng hình như không cảm nhận được, bạn bè quanh đây mà ta chẳng nghe lòng mình nhẹ nhàng, ấm áp.
Trong những chiều tà như thế, ta thấy không gian bỗng rộng lớn vô ngần, rộng đến nỗi ta thấy lòng trống trải. Ta muốn trốn, muốn cuộn mình trong một góc thật nhỏ của Sài Gòn, muốn ôm lấy chính mình để sưởi ấm tâm hồn đơn đọc, muốn vùng vẫy thoát khỏi không gian u tịch, để rồi nhận ra, mình chỉ có thể đắm chìm trong nỗi lòng sầu muộn.
Ta nằm trong chăn, nghe thành phố đang xôn xao đổi mới, ta thấy ánh đèn rực sáng giữa phố phường, những điều tươi vui ấy như trêu ngươi, như giễu cợt một kẻ quá đỗi đơn côi, quá đỗi một mình.
Trong giây phút một mình, một bóng, ta chợt thấy quanh ta điều gì cũng có cặp,có đôi, duy mình ta đơn lẻ. Ấm trà nhỏ cũng đồng hành với tách, chiếc giày kia có anh em giống hệt, vì tinh tú xa vời cũng thỏ thẻ với ánh trăng non dịu nhẹ. Chỉ ta là cô đơn. Trong đời, ai cũng phải trải qua những lần như thế. Những khoảnh khăc mà dẫu có nhận đong đầy yêu thương, ta cũng chẳng thể mỉm cười. Ta không đơn độc bởi người để ta đơn độc, ta lặng lẽ bởi chính tâm hồn ta lặng lẽ, ta man mác buồn bởi tâm tư ta vốn là những chuỗi cô đơn.
Trong những đêm ta cuộn mình trong nỗi đơn côi, đột nhiên không muốn nói, cười, không muốn lân la hàng quán, ta chỉ thèm chút ấm áp của chăn bông, chỉ tưởng nhớ chút hương thơm dịu nhẹ. Ta nằm đây, thu cả thành phố xa hoa vào đáy mắt, ta bật một đoạn nhạc buồn, những giai điệu được viết nên bởi những tâm hồn cô đơn như ta, và đồng cảm với ta...
“ ...Là vì tôi cô đơn
Giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi
Hôm nay cô đơn giữa đời trôi...” (*)
Phải, chỉ là hôm nay, ta cô đơn giữa những điều tưởng chừng quen thuộc, chỉ là hôm nay, ta thấy mình quá lạc lõng giữa dòng chảy cuộc đời. Ừ thì không có nguyên nhân, cũng không có giải pháp. Ta chỉ biết ôm chăn nức nở, cảm nhận từng tế bào trong thân thể này run rẩy liên hồi, ta nghe âm thanh nghèn nghẹn của chính ta, ta cảm nhận được sự ươn ướt của những dòng nước mắt...
Ta khóc, khóc cho nỗi cô đơn của chính mình, ta khóc như đứa trẻ bị ai lấy mất kẹo, khóc thật nhiều, cho vơi nỗi xót xa...
Không sao đâu ta ơi, rồi mai khi mặt trời thức dậy, khi vừng đông hửng sáng, ta sẽ lại tươi cười, sẽ lại vui tươi. Nhưng đêm nay, chỉ những giây phút này thôi, hãy cho ta được chìm trong mộng mị, được ru mình vào những nỗi cô đơn...
© Anh Vương – blogradio.vn
(*) Bài hát Khi người lớn cô đơn – Phạm Hồng Phước
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.