Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết nơi thành phố lạ

2015-02-19 01:09

Tác giả: Libra289


Truyện Online - Chẳng bao giờ cô nghĩ rằng, cô lại ngồi đây, đón năm mới với một người xa lạ, ở một thành phố xa lạ chẳng phải quê hương, tâm sự với một người xa lạ, và cảm thấy bình thản, ấm áp, bên một người xa lạ. Phải chăng cũng mang một kiểu hạnh phúc riêng nào đó?

***

Đông. Lạnh. Những bài hát mừng năm mới vang lên khắp các con phố. Những cành đào, cành mai, những cây quất trĩu quả với đèn màu, kim tuyến bày khắp các cửa hàng lớn nhỏ. Dòng người đông đúc, vội vã và hối hả tấp nập trên đường. Những cặp tình nhân tay trong tay, mỉm cười thật hạnh phúc. Gió lạnh ùa về, cuốn theo những tiếng xuýt xoa, khiến những bàn tay lại càng thêm nắm chặt, khiến những chiếc khăn quàng ngượng ngùng trên cổ người thương, khiến tiếng cười nói đi xa nhưng hạnh phúc vẫn mênh mang ở lại.

Cô lặng lẽ hòa vào dòng người xuôi ngược, hòa vào không khí tất niên vui vẻ, hạnh phúc ấy. Lang thang, một mình, đêm giao thừa. Cô không biết mình sẽ đi đâu, cô không biết mình sẽ làm gì, cô không biết mình sẽ gặp ai. Chỉ là, một mình cô giữa phố xá ồn ào, tấp nập, còn hơn một mình cô trong căn phòng lạnh lẽo không tiếng người. Giờ phút này khiến những kẻ xa quê như cô nhớ nhà đến quay quắt, khiến những nỗi nhớ chôn vùi nơi sâu thẳm trái tim lại có dịp trào lên không kiểm soát. Cô khao khát phút giây bên gia đình, sà vào lòng bố mẹ làm nũng, cả nhà quây quần bên mâm cơm tất niên. Nhưng hình như điều ấy quá xa xỉ lúc này. Vậy thì, cô chỉ cần một hình bóng ai quen thuộc, một thoáng thân thương của người đã xa, xa mãi, xa lắm... mà sao cũng khó quá đi thôi...

tay em lạnh

Một cơn gió nữa lại ùa về, lạnh đến tê tái. Cô khép chặt thêm vạt áo choàng, rẽ vào một tiệm café bên đường. Mùi bánh nướng ngọt ngào, hương café thơm lừng, quyến rũ, khiến cô thấy thoải mái và ấm áp hơn hẳn. Cô tìm cho mình một bàn trống trong góc quán, cởi áo ngồi ngẩn ngơ ngắm tờ menu trước mặt. Ngày cuối cùng của một năm, thật hiếm vẫn còn những quán café mở cừa muộn thế này. Cô bé phục vụ ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Chị dùng gì ạ?

Cô như bị đánh thức giữa miên man kí ức, gọi một ly capuchino và một phần bánh nho. Trên bàn, một chiếc phin pha café cũ cắm lộn xộn vài nhành hoa tigon trắng trắng, hồng hồng. Loài hoa tim vỡ rực rỡ như ánh nắng ban mai, rực rỡ nở hoa ngay giữa mùa đông lạnh giá. Vừa nãy, chỉ vì mấy nhánh hoa ấy, mà cô đã lạc về những kỉ niệm xưa cũ, những khoảnh khắc cô tưởng chừng mình đã chôn giấu tận sâu trong đáy tím, những khoảnh khắc mênh mang trong nụ cười ấm áp, mênh mang giữa sắc hồng ngọt ngào của giàn hoa tigon. Cô nhớ tầm này năm trước, trong tiếng pháo giao thừa nổ râm ran, trong làn mưa bụi lất phất trời đông miền Bắc phút giao hòa của đất trời, khi cô ngượng ngùng tặng anh chiếc khăn quàng tự đan, khi đôi tay anh ấm áp nắm lấy bàn tay cô, khi cô hạnh phúc cười đến ngọt ngào, khi anh cũng nhìn cô cười thật rực rỡ, khi giàn tigon trên đầu vẫn rung rinh trong gió, khi những bông hoa nhỏ xíu bay bay trước mắt, khi anh dịu dàng nói với cô:

- Năm mới vui vẻ, và anh... yêu em.

Cô đã hạnh phúc như thế đấy, cô đã ngập tràn trong yêu thương thế đấy, cô đã có tất cả trong tay như thế đấy, và giờ đây, cô chỉ còn lại một mình, với nỗi cô đơn nhạt nhòa, với những kỉ niệm chôn sâu trong kí ức, với một đêm giao thừa... không anh.

Gần mười hai giờ đêm, khách trong quán thưa dần, mọi người đổ xô nhau ra nhà thờ, ra bờ hồ, ra những nơi có thể ngắm pháo hoa, có thể đón một đêm giao thừa vui vẻ, nơi họ tìm được nụ cười và ánh mắt ngập tràn tình yêu, ngập tràn hạnh phúc, nơi con tim cũng rung lên từng nhịp yêu thương như tiếng chuông nhà thờ ngân vang mãi. Còn cô? Cô chẳng biết nữa. Người ta có thể đón một năm mới vui vẻ hay không, chủ yếu là người ta có tìm được người để sẻ chia niềm vui ấy hay không mà thôi. Cô ngồi đây, hay ra ngoài kia thì có gì khác nhau, bởi ở đâu, cũng chỉ có mình cô mà thôi.

tigon

Quán vắng, mấy cô bé phục vụ cũng đã kéo nhau hết ra ngoài, nhìn ngắm bầu trời rực rỡ pháo hoa, ngắm dòng người đông đúc xuôi ngược. Bên quầy pha chế, chỉ còn một anh chàng ngồi lại, vẻ thờ ơ, bình thản nhàn nhạt trong mắt. Gương mặt nhìn nghiêng mờ mờ bởi ánh đèn màu trên đầu, nhưng cũng nhìn ra những đường nét cơ bản, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt nheo nheo, bờ mi dày khẽ chớp. Anh ta ngồi lặng lẽ nơi ấy, bên cạnh cũng là một phin café cắm đầy hoa tigon, giống như trên bàn cô đây, giống như tất cả các bàn khác quanh quán này. Cô lại vô thức đưa tay vuốt ve những nụ hoa bé xíu, đưa tay mân mê mãi cái lọ hoa đặc biệt trước mắt mình. Cô chưa thấy nơi nào cắm hoa bằng phin pha café cả, cũng chưa thấy nơi nào trang trí bàn bằng loài hoa tigon, rực rỡ nhưng cũng mang những câu chuyện buồn. Người ta nói ấy là loài hoa tim vỡ, như trái tim người con gái chẳng được trọn yêu thương, vỡ ra muôn mảnh cảm xúc lạ kì. Những tiếng hát vẫn nhẹ nhàng vang lên bên tai, thoảng qua cả tiếng pháo hoa nổ đì đùng ngoài kia. Chợt, một đĩa bánh matcha trà xanh thơm lừng được đặt xuống trước mặt cô. Anh chàng vẫn ngồi bên quầy pha chế nãy giờ cũng đã đứng bên cạnh cô, nghiêng người nhìn ra khung cửa kính trước mắt, rồi lại quay lại:

- Hôm nay là đêm ba mươi, một món quà nho nhỏ. - Anh ta giải thích.

- Cám ơn. Nhưng tại sao?

- Không có gì, chỉ là, cô là một vị khách đặc biệt. Và hôm nay, tôi đóng cửa muộn hơn mọi ngày.

- Thật ư? - Cô nhướng mày hỏi lại.

Anh ta kéo ghế ngồi xuống, cũng không đợi cô đồng ý, mà cô cũng không thấy phiền cho lắm về việc này.

- Ừ.

- Đặc biệt ra sao vậy?

- Tôi cũng không biết. Chỉ là, cô đi một mình, không đợi ai, cũng không trò chuyện với ai, không hỏi cả pass wifi để online Facebook, như những vị khách hay đi một mình khác, hơn nữa, hình như, cô cũng thích hoa tigon.

- Cũng?

- Phải, tôi cũng thích.

- Ồ?

matcha trà xanh

Cuộc nói chuyện đến đây có vẻ đã đi vào ngõ cụt. Anh ta đứng lên quay lại vị trí của mình, để mình cô lặng im nhìn bình hoa nho nhỏ, nhìn dĩa bánh đang tỏa ra hương thơm đầy quyến rũ. Đêm nay, khi con người ta được ở cùng gia đình, ở cũng người yêu, khi con người ta tìm về nơi cho bản thân sự ấm áp, thì cô ở đây, một mình. Những kẻ một mình như cô, hay như chính anh ta, phải chăng đều thấy cô đơn, phải chăng đều thấy trống rỗng, phải chăng đều nhớ tới một ai đó, hay chỉ một việc rất nhỏ ngày xưa thôi. Cô ra khỏi nhà, để khỏi phải chịu sự cô đơn giữa bốn bức tường, anh ta mở quán tới tận khuya, dù chẳng còn vị khách nào ngoài cô, phải chăng cũng để khỏi cô đơn, khỏi một mình, cho dù người ngồi đây là cô cũng chỉ là một kẻ xa lạ. Họ tìm kiếm sự bận rộn, sự ồn ào, náo nhiệt từ xung quanh, thậm chí chỉ là tìm kiếm cái cảm giác không-còn-một-mình từ những người không quen biết. Cô bật cười. Từ lúc nào, cô lại trở thành kẻ thích suy diễn, theo kiểu lãng mạn rất dở hơi thế kia chứ. Biết đâu, anh ta mở quán muộn, để đợi chờ một ai đó, hay đơn giản, anh ta thích thế thì sao? Anh ta nói chuyện với cô, dường như muốn hỏi tất cả, lại dường như chẳng muốn hỏi gì, phải chăng cũng chỉ là tò mò nhất thời? Cô chẳng biết, cũng chẳng muốn biết. Cho dù là thế, thì cũng có sao.

Cô bước tới quầy, vuốt nhẹ giọt nước đọng lại trên cánh hoa tigon trên bàn.

- Cô muốn thanh toán?

- Không!

- Vậy tôi giúp gì được cho cô nữa?

- Chỉ là đĩa bánh của anh...

- Cô không thích?

- Không, tôi đã ăn một phần lúc trước rồi, mà nó thì quá to, anh có thể giúp tôi?

- Ý cô là?

- Phải, anh có muốn cùng ăn bánh, ồ, bánh của anh làm chăng, và chúng ta nói chuyện, về hoa tigon chẳng hạn, và... đón năm mới nữa. - Cô chớp mắt, nhìn kĩ từng biểu hiện trên khuôn mặt kia, một chút bối rối, một chút khó hiểu, có cả sự tò mò:

- Ồ, được thôi.

pháo hoa, Giao thừa, Tết

Cuối cùng anh ta cũng đồng ý. Hai người ngồi đối diện nhau. Cô nếm thử một miếng bánh matcha, ngọt ngào, lại hơi vương chút đắng, nhưng ấm áp đến lạ lùng! Họ nói chuyện, vẩn vơ không đầu chẳng cuối, như những người bạn ngồi café tám nhảm. Trên cây đào rừng cho chít những nụ hoa hồng hồng bày giữa phòng, những dây đèn vẫn mãi nhấp nháy, như những vì sao nho nhỏ, như những câu chuyện kể lúc mau lúc chậm, như tiếng nói lúc có lúc không, như tâm trạng mỗi người lúc này, khi mờ mịt, khi lại như sáng tỏ điều gì.

Chẳng bao giờ cô nghĩ rằng, cô lại ngồi đây, đón năm mới với một người xa lạ, ở một thành phố xa lạ chẳng phải quê hương, tâm sự với một người xa lạ, và cảm thấy bình thản, ấm áp, bên một người xa lạ. Đôi khi, con người ta phải chăng cũng nên thay đổi suy nghĩ một chút, làm khác đi một chút. Đón năm mới với một người chẳng quen biết, phải chăng cũng mang một kiểu hạnh phúc riêng nào đó.

- Năm mới an lành!

- Năm mới an lành! - Tiếng cô thì thầm nho nhỏ, cho anh ta nghe, hay cũng cho chính cô nghe. Một mùa xuân nữa lại về!

© Libra289 - blogradio.vn

Libra289

Daejoen hôm nay nhiều gió và nắng nhẹ, cuộc đời mình cũng mong bình yên với nắng gió vậy thôi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top