Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt nhé tuổi 17

2016-05-18 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Hôm nay, viết để dành tặng tuổi 17. Để khép lại khoảng thời gian tuyệt đẹp của đời người và hơn hết viết để giữ lại tuổi trẻ cho riêng mình. Mỉm cười về những thành bại đạt được. Chào nhé 17. Sẽ là những gì đẹp nhất, trong sáng nhất mà tôi khó có thể tìm lại được trong đời.

***

Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người đặc biệt là cái tuổi mười sáu, mười bảy đầy ẩm ương, rong ruổi. Tôi đã, đang trải qua những khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy. Tuổi mười bảy có lẽ là cột mốc quan trọng của mỗi người. Nó là lứa tuổi đánh dấu ranh giới giữa trẻ con và người lớn, là tuổi ta sống nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ.

Thoáng đó vậy mà 17 đã sắp rời xa. 17 trôi qua với những dư vị thật ngọt ngào. Thành công, thất bại, nụ cười, nước mắt tất cả đã tạo nên một tuổi 17 trong tôi thật đẹp và đáng nhớ. Tuổi 17 là khi tôi sống hết mình với đam mê, với mục tiêu mà bản thân đề ra. Có những lúc mệt nhoài, áp lực, lênh đênh như một con thuyền chơi vơi nơi biển rộng những tưởng sẽ lạc bước, bỏ cuộc nhưng lửa của tuổi 17 không cho phép bản thân tôi làm điều đó.

Ngọn lửa ấy đủ mạnh để giữ, sưởi ấm và thổi bùng lên đam mê trong tôi. Tôi đạt được những thành công nhất định đặc biệt là giải nhất trong kì thi chọn học sinh giỏi cấp Tỉnh. Bao nỗ lực được đền đáp xứng đáng. Tôi vui lắm. Nhớ ngày lớp 10 nhìn các anh chị lên nhận phần thưởng, tôi nhủ lòng phải cố gắng để được đứng trên đó, được trải cảm giác tuyệt diệu kia. Và rồi hoa vẫn nở đúng mùa. Hai năm liên tiếp tôi đều có giải, đó không chỉ là món quà tặng riêng cho bản thân mà còn là món quà vô giá mà tôi muốn tặng cho ba mẹ và cô thầy. Vậy chăng tuổi 17 trôi qua cũng không quá nhạt nhoà...

Tạm biệt nhé tuổi 17

17 ẩm ương với bao cảm xúc của tuổi mới lớn. Vui đây buồn đó, thoắt ẩn, thoắt hiện của những cảm xúc không tên... Có những ngày tâm trạng chùng thật chùng mà chẳng vì lí do gì cả chỉ là sáng dậy mở cửa ra thấy trời đầy mây u ám thì tự dưng buồn hay nghe một bài hát, đọc một câu thơ nào đó đôi lúc cũng khiến con tim xốn xang lạ lùng. Giờ đây mới hiểu cái nắng mưa thất thường tuổi 17. Chợt mỉm cười vu vơ vì những điều đã trải- hồn nhiên, trong sáng, vô ngần...

17 tuổi là những câu chuyện, những biến cố lần đầu va phải.

17 tuổi là nơi hội ngộ của những mối lương duyên bất ngờ, tin yêu và trân trọng.

17 Tuổi là đón nhận thất bại đến não nề trong suốt mười hai năm đèn sách.

17 tuổi là nước mắt, là nụ cười thoắt đến thoắt đi đầy lạ lùng.

Tôi yêu tuổi 17, tuổi của những khoảnh khắc vẫn còn là đứa trẻ nhìn cuộc sống có pha chút màu hồng hồng, tuổi của vô âu vô lo, tuổi của giận hờn vu cớ... Tôi thấy cuộc sống vẫn dịu dàng lắm. Dẫu có đôi lúc lao đao, dẫu đôi chân có đôi lần mỏi mệt nhưng vẫn muốn được một lần ghé vào trạm xe của tuổi 17 để được phiêu diêu, được sống hết mình và yêu thương vô điều kiện. 17 ơi sao mà thân thương đến vậy!

17 tuổi là lúc tôi rớt ê chề trong một cuộc thi mà bản thân đã đặt bao tâm huyết, ước nguyện vào đấy vậy mà nó thoáng qua đời tôi như một ảo ảnh rồi vụt tắt. Nuối tiếc. Có chứ! Nuối tiếc vì cơ hội quá keo với mình. Đó không phải là thất bại lại càng không phải là thành công bị trì hoãn mà là bằng cách nhẹ nhàng nhất, nó đã đến đi qua tuổi trẻ của tôi trong thoáng chốc để lòng tôi bàng hoàng, ngậm ngùi, luyến tiếc. Lúc đó, thấy bản thân yếu lòng vô cùng. Nước mắt cũng chẳng thể giải quyết điều gì. Hơn lúc nào hết tôi không thể từ bỏ ngay lúc này, đó không phải là lúc để buông bỏ.

Tạm biệt nhé tuổi 17

Thất bại lần này phải chăng chính là môi trường thử thách ý chí và nghị lực mà nếu muốn vươn đến những điều cao cả và tốt đẹp hơn tôi phải thật bình thản đi qua nó. Lạc mất một cơ hội nhưng tôi được nhận lại nhiều thứ mà có lẽ nó còn trân quý hơn sự thành công kia. Tôi dần hoài nghi trong cuộc sống, về sự công bằng và rồi chợt nhận ra phải có những cái vòng vèo, chùng chình như vậy thì mới là cuộc sống chứ! Thất bại lần này khiến tôi mạnh mẽ hơn, nó như một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến con tim chợt rùng mình, đau đó nhưng rồi cũng hong khô nhanh nhờ tia nắng ấm áp của mặt trời.

Tuổi 17, tôi ngộ ra một vài điều, về một số mối quan hệ. Đã có rất nhiều người đến đi bất chợt nhưng tất cả đều để lại mảnh ghép nhất định cho thanh xuân, tuổi trẻ của tôi. Có những mối lương duyên giờ đây ngẫm lại thấy mình thật may mắn khi được đón nhận những tình cảm như thế. Phải nói rằng những mối quan hệ của tôi đều không ồn ào mà chỉ lặng thinh, tin yêu và theo dõi những bước đường của nhau. Tôi học được từ một người mà tôi vô cùng yêu thương và kính trọng cách sống, cách làm người. Tôi thấy ở đó là cả bầu trời trong veo, không toan lo, tính toán,... Tôi lại có một đứa bạn sâu sắc và tinh tế vô cùng. Tôi quen nhiều hơn một vài người bạn qua những cuộc thi viết,... Vậy chăng thanh xuân của tôi cũng không quá hoang đường...

Tuổi 17 yêu thật nhiều, thương thật nhiều, giận hờn thật nhiều, ẩm ương thật nhiều,... Nhưng mãi mãi trong tôi tuổi 17 rất đẹp, rất đáng nhớ bằng nhiệt huyết con tim tuổi trẻ.

Hôm nay, viết để dành tặng tuổi 17. Để khép lại khoảng thời gian tuyệt đẹp của đời người và hơn hết viết để giữ lại tuổi trẻ cho riêng mình.

Mỉm cười về những thành bại đạt được. Chào nhé 17. Sẽ là những gì đẹp nhất, trong sáng nhất mà tôi khó có thể tìm lại được trong đời.

Chào tạm biệt tuổi 17 - chào những ngày cuối cùng được làm trẻ con để bước vào thế giới người lớn nhiều toan lo, muộn phiền hơn…

© Như Thảo Huỳnh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top