Tạm biệt mùa hoa phượng của tôi
2023-06-14 04:55
Tác giả:
Phạm Thị Mỹ Ly
blogradio.vn - Sáng nay lại về nhà đi ngang qua ngôi trường làng nhỏ, tiếng trống chào cờ tùng tùng lẫn trong tiếng hô “Chào cờ, chào” vang lên. Một buổi tổng kết năm học đang diễn ra, ve đang kêu bên trong tán lá bàng xanh và cành phượng hồng đã khoe sắc rực giữa mùa hè. Có một cô học sinh lớp 5B đâu đó đang lưu luyến và tiếc nuối về những buổi học cùng bạn bè, thầy cô ở ngôi trường Tiểu học Mỹ Nhơn.
***
Mỗi mùa hoa phượng về, mang theo cảm giác bồi hồi, luyến tiếc của tất cả các thế hệ học trò đã từng trải qua những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường. Riêng bản thân mình đó là ký ức của những cánh phượng, tán lá bàng đọng mãi nhưng những giọt sương mai không biến tan trong tâm trí.
Vào những ngày nắng nóng, mồ hôi nổi trên cánh mũi, đầu tóc ướt mèm sau khi đến lớp và cởi bỏ chiếc mũ đan trên đầu xuống. Cũng chẳng còn muốn ra sân chơi nhảy dây, hay chơi chắt, chơi chuyền như mọi khi nữa. Mà năm nay cả bọn đã là năm cuối của cấp 1 rồi. Chúng mình đã học lớp 5 và đang bận rộn chuẩn bị ôn để thi vào cấp 2. Có chăng là những cuốn số tay nhỏ “Tự Bạch” của tất cả các thành viên trong lớp mà các bạn chuyền tay nhau ghi: Sở thích, sở trường, sở đoản và những kỷ niệm vui từ lúc học chung với nhau.
Có những điều thân quen gần gũi từ góc tường, tấm bảng đen, bàn ghế đá và hàng cây bàng, cây phượng buông táng rộng như ôm lấy cả một khoảng sân trường đầy nắng. Và cả chiếc cặp, đôi giày, bộ quần tây xanh, áo trắng hay chiếc khăn quàng đỏ thắm,...Nhưng sao hôm nay những thứ thân quen này lại lại lắm, cảm giác như mình trưởng thành và lớn lên hẳn. Vì sợ phải chia xa những cảnh vật này, xa những người bạn mà mình từng gắn bó từ ngày đầu còn e thẹn nhận lớp. Sợ không còn được gặp các khuôn mặt ngây thơ lớp dưới mà mình hay ra oai làm dáng mỗi giờ làm sao đỏ và thể hiện với các em ở những buổi ngoại khóa. Sợ thầy cô quên sẽ tên của mình mất, sợ không còn được gọi tên trong hội diễn văn nghệ hàng năm của trường nữa.
Tất cả những nỗi sợ ấy trong suy nghĩ như đánh thức sự trân quý và yêu mến những điều hiện tại lúc ấy. Bên ngoài cửa sổ ve kêu ong ong hòa theo tiếng giảng bài của cô giáo, những ánh mắt chăm chú nghe giảng mong vượt qua kỳ thi tốt nghiệp khó nhằn sắp tới. Có thể những người bạn mình khi đấy chưa nhận ra hay không nói ra nhưng sao với mình trong tim vẫn cứ bồi hồi và da diết nhung nhớ, chỉ muốn khắc rõ cảm giác này, hình ảnh này đến mai sau.
Rồi ngày tổng kết năm học cũng đến, vậy là thật sự xa thầy cô, bạn bè của năm năm gắn bó. Sau buổi tổng kết và nhận phần thưởng hôm nay mình phải chuẩn bị hành trang cho một quá trình mới ở một cấp học mới. Chẳng còn gặp gỡ bạn Liêu, bạn Sơn, bạn Kiều, bạn Hạ, bạn Hoàng và các bạn khác trong lớp. Riêng bạn Phương học giỏi lắm, nhưng vì nhà nghèo ba mẹ bạn không thể cho bạn học lên nữa mà phải đi theo anh trông coi đàn vịt. Và bạn Phương cũng nghỉ học luôn để đi làm giúp việc kiếm tiền phụ ba mẹ nuôi em. Biết tin các bạn trong lớp đều buồn, rồi bẵng đi khi có kết quả thi tốt nghiệp cả bọn lại vui vẻ gặp nhau ở một môi trường mới nhưng lại chẳng học chung lớp với nhau nhiều. Bận rộn làm quen và học tập ở môi trường mới nhưng những khuôn mặt quen thuộc cấp một mình vẫn không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng có bạn gặp lại bạn Phương và bạn Phượng về thăm nhà rồi kể cho các bạn còn lại nghe. Nhưng thời gian cứ xa dần, những người bạn cũ giờ đã học khác lớp cũng dần mất kết nối và chẳng gần gũi nhau như trước, một vài người bạn chuyển đi theo gia đình cũng mất liên lạc. Thời đấy chưa có điện thoại hay mạng xã hội rộng rãi như bây giờ, nên để tìm và liên hệ lại với một người bạn cũ chuyển nhà, chuyển trường xa là rất khó.
Một buổi chiều đi ngang trường tiểu học cũ, mọi cảm xúc lại ùa về bồi hồi ngang ngực. Vội vã chạy xe một vòng vào trường đi qua những góc nơi mình từng chơi với bọn bạn, cả cái bàn ghế mình từng ngồi sao nay lại thấp và nhỏ xíu so với mình hiện tại. Cả khung cửa nơi mình ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cũng đã đổi khác. Một em nhỏ học lớp 2 chạy đến “Chị ơi, chị học lớp 5B hả?”. Ngập ngừng mình trả lời “Ừ. Chị học lớp 5B nhưng của 3 năm trước rồi em”. Tự nhiên nước mắt rơi trước dãy bàn ghế và tấm bảng xanh lá cây lạ lẫm. Không gian này, thầy cô này nhưng bạn bè của mình đã lớn và không còn ngồi ở đây nữa.
Vòng xe chạy ra về nhưng hình ảnh về bốn hàng dọc xếp thẳng trước sân giữa trưa nắng mỗi ngày khi bắt đầu buổi học, những lần lên nhận phần thưởng đầy tự hào.
Những giờ có thầy cô về lớp dự giờ áp lực muốn toát mồ hôi, những nụ cười trên khuôn mặt lấm lem của ngày cắm trại, đường mực chia học bàn không cho bạn lấn sang bên mình vẫn còn như in. Và những lần chơi rượt đuổi chạy bị rách dép mà lòng buồn rười rượi. Sao mà yêu những khoảnh khắc ấy đến lạ lùng.
Có thể tất cả các bạn đã lớn, cảnh vật có thể thay đổi nhưng trong tim vẫn khắc sâu về ký ức của thời học trò cấp 1. Mình sẽ kể lại với các bạn lớp 5B về những thay đổi của trường hôm nay và cảm xúc của mình vào một ngày không xa.
Sáng nay lại về nhà đi ngang qua ngôi trường làng nhỏ, tiếng trống chào cờ tùng tùng lẫn trong tiếng hô “Chào cờ, chào” vang lên. Một buổi tổng kết năm học đang diễn ra, ve đang kêu bên trong tán lá bàng xanh và cành phượng hồng đã khoe sắc rực giữa mùa hè tháng 5. Có một cô học sinh lớp 5B đâu đó đang lưu luyến và tiếc nuối về những buổi học cùng bạn bè, thầy cô ở ngôi trường Tiểu học Mỹ Nhơn.
© Phạm Thị Mỹ Ly - blogradio.vn
Xem thêm: Không Bỏ Cuộc - Nỗ Lực Để Tốt Hơn 1% Mỗi Ngày
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.










