Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức chỉ cần có mẹ và ngoại là hạnh phúc

2023-07-14 00:55

Tác giả: Phạm Thị Mỹ Ly


blogradio.vn - Không thể kể hay gọi tên hết những ký ức của một tuổi thơ thiếu thốn về tình yêu thương, nhưng hạnh phúc thì không thể đong đếm sao cho vừa đủ. Một miền ký ức khắc rõ nỗi buồn lo trên khuôn mặt mẹ. Bạn lớn lên trong sự dạy dỗ của bà ngoại và mẹ, trong tình thương yêu của cô, cậu, dì và anh, chị họ hàng trong xóm. Có cả lũ bạn cùng chơi, cùng học và cùng gắn bó bên cạnh nhau suốt những tháng ngày thơ ấu đầy ắp kỷ niệm.

***

Bạn ấy không biết mình đã sinh ra trong sự đợi mong, hạnh phúc hay tủi nhục của mẹ bạn như thế nào nữa. Chỉ nhớ bạn ấy lớn lên bên mẹ và bà ngoại, bằng chiếc áo ấm nhung dày có nhiều bông hoa màu đỏ nhỏ xíu. Bằng chính tay mẹ may và mặc cho bạn vào những ngày gió thốc ngoài sau hè và mưa trước sân rào rạt.

Rồi bạn lớn lên trên những vòng xe đạp thân thương của mẹ. Ngồi sau xe cùng mẹ băng qua cánh đồng ruộng mênh mông xanh rì thơm nồng mùi lúa non, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi bùn tanh tanh ngai ngái của cỏ mực ở hai bên bờ ruộng. Chưa hết, chốc chốc bánh xe lại rơi xuống cái ổ gà, ổ voi nào đó làm cả hai mẹ con giật thót theo. Nhưng cảm giác khi ấy lại thích vô cùng, bởi dịp trung thu hay lễ tết bạn mới được mẹ chở đi con đường ấy để qua xóm Sạn mà mua sắm bánh kẹo, quần áo hay giày dép mới thôi. Mỗi lần nhớ đến đây là cảm xúc lại dội ngược về làm người bạn vẫn còn háo hức và lâng lâng.

Vì mẹ có một mình nên phải làm nhiều việc lắm. Nào là nấu ăn, may vá, sửa đồ cho khách. Đến mùa cấy rồi lại sang mùa gặt mẹ đều phải ngừng các công việc khác lại để đi cấy hay đi gặt lúa thuê với các cô trong xóm. Thế nên mẹ bận lắm và chưa một lần nào bạn được mẹ dắt đến trường cả. 

Vẫn nhớ như in ngày đến tuổi học mẫu giáo, buổi đầu đi học của bạn không giống ai. Nếu các bạn khác được ba mẹ dắt tay đến trường ngày đầu tiên vì lần đầu còn e sợ, thì bạn tự xin mẹ đi học và một mình chạy vội đến trường. Bước nhanh lên các bậc tam cấp cao, cặp sách chưa được mẹ mua, đôi dép vẫn còn xỏ vào hai tay. Nhìn các bạn đang học bên trong mà lòng đầy can đảm bước vào lớp “Thưa cô cho con học cùng các bạn ạ”.

ba_chua_2

Cô nhìn vài giây rồi cho vào và hỏi tên của bạn, hỏi tên ba mẹ. Rồi cô đồng ý và giới thiệu bạn mới với các bạn còn lại trong lớp. Cứ như thế không những bạn học hết hai năm mẫu giáo trường làng mà còn luôn được phân ở vị trí lớp trưởng thu phát đồ chơi, khăn mặt cho cả lớp. Về sau ngày học đầu tiên của các năm cấp 1, cấp 2, cấp 3 và kể cả thi Đại học bạn cũng chỉ đi một mình hoặc đi ké dì Bảy dắt chị Nụ đi học. Có khi lại được chị Đông con nhà cậu Hai chở đi thi chuyển cấp, rồi lại chở đi nhận lớp. Vì mẹ lại bận công việc và bạn thì đã không còn sợ đi một mình nữa.

Lớn hơn một tí khi đã học cấp 1, cái tuổi đã bắt đầu biết quan sát và tìm hiểu mọi thứ xung quanh. Nhiều lần được nhận phần thưởng cùng giấy khen học giỏi, nghe các bạn kể sẽ được ba mẹ đón và thưởng một chuyến đi chơi biển. Có bạn được ba tặng một cái đồng hồ điện tử hình đầu thỏ có cái dây màu hồng thật đẹp. Thích thú với những món quà của các bạn khác, bạn ấy chỉ biết lủi thủi một mình chạy về khoe với mẹ. Quà của mẹ tặng là một bữa canh chua cá biển thơm lừng. Vừa ăn vừa ngẫm nghĩ "Tại sao mình lại không có ba như các bạn ấy nhỉ? Nếu có ba thì hôm nay mình sẽ được thưởng một món quà thật đặc biệt nào đó chăng?”

Suy nghĩ của một cô bé học sinh lớp 1, lớp 2 thì đơn giản lắm làm sao mà hiểu hết được. Ôi thật là khó hiểu! Mà chả bao giờ bạn dám hỏi mẹ về điều này. Dù có đôi lúc bà ngoại có nói chi tiết gì đó liên quan một chút xíu thôi, thường những lúc như vậy mắt mẹ lại buồn buồn như không muốn nhắc đến, thấy vậy nên bạn cũng im lặng luôn.

Trông bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn và sợ sệt vậy thôi chứ bạn cũng nhiều lần hư và bị mẹ đánh đòn lắm. Còn nhớ lần không chào hỏi khách tới nhà, là cả buổi chiều bị bà ngoại la rầy và phạt quỳ lên phản gỗ. Và thế là cảnh tượng nước mắt hòa vào nước mũi giàn giụa rơi cánh tay có làn da ngăm đen, thỉnh thoảng lại lấy tay quẹt một cái, vừa quỳ vừa khóc vừa trả lời những câu ngoại chỉ dạy. 

Thật ra thì lâu lâu mắc lỗi bạn mới bị vậy thôi chứ ngoại thương bạn lắm. Bật mí là từ nhỏ tới tận bây giờ bạn toàn ngủ và sờ ti ngoại cho đến khi nào ngủ quên mới thôi. Cũng nhờ bà ngoại khó tính như vậy mà lớn lên mới không bị ai trong xóm mắng vốn cả. Thế nên ra đường bạn thường được các cô, chú trong xóm khen “Con bé cháu bà Bảy này hay cười trông dễ thương mà lại còn lễ phép nữa.”

ba_chau

Có một chuyện phải kể đến là, bạn thường trốn mẹ đi tắm mương vào buổi trưa nắng cùng các anh chị nhà dì trong xóm. Cũng bởi vì bạn thích cái cảm giác xếp theo thứ tự leo lên cầu phi xuống nước cái rầm, nước tung toé. Và đặc biệt không thể thiếu trò trồng cây chuối, chơi trốn tìm và bắt cướp dưới nước được. 

Những trò chơi bình dị của trẻ con miền quê nhưng mang lại nhiều niềm vui và trải nghiệm rất thú vị. Bao giờ cũng vậy sau khi tắm xong mặt mũi đỏ ngầu, da tay da chân đều nhăn nheo lại vì ngâm trong nước lâu. Về nhà lúc này mẹ chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ biết ngay đã trốn đi tắm mương. Nên tắm xong cả bọn ngồi trên chỏm đá đợi khô hết quần áo tóc tai mới dám về nhà. Ấy vậy mà nhiều lần không qua được mắt mẹ và bạn ấy vẫn bị mẹ đánh phạt như thường. Lúc ấy bạn chỉ biết cắn răng, không dám khóc nhìn mẹ cầm cán chổi đánh mấy cái vào mông, mẹ vừa đánh vừa nói “Tại sao không nghe lời mẹ mà đi tắm vào buổi trưa nắng, lỡ con bệnh thì làm sao?”

Bạn cố lấy hết sức để mẹ đánh cho qua cơn bực dọc của mẹ, mặc dù có đau nhưng vẫn không bỏ chạy vì bạn biết lỗi của mình. Lát sau vết đánh cũng đã bắt đầu hơi ửng đỏ, mẹ lại lấy dầu gió bôi xoa vào chỗ bị đánh. Đôi tay khô ráp, chai sần mẹ bôi đến đâu dầu nóng ấm đến đó, như muốn xóa đi đoạn buồn tối của cuộc đời mẹ mà mang sự ấm áp ấm nồng tình yêu thương mẹ dành lấy cho bạn. Vừa ngoái ra sau nhìn bất chợt bạn bắt gặp hai mắt mẹ đỏ ửng nhưng lại che giấu đi ánh mắt đang rưng rưng ướt. Lúc này bạn mới bật khóc, khóc vì làm những điều mình vui thích mà để mẹ phải buồn lòng chứ nào có khóc vì cái đau của trận đòn vừa xảy ra.

Vào những ngày mưa lớn, nước chảy về muốn thành lũ. Những ngày ấy người có thể ăn đồ khô dự trữ mà không cần phải đi chợ, nhưng bọn lợn thì không thể không ăn cháo cám và rau muống được. Như thường lệ bạn đi mua rau muống để mẹ nấu cháo cho lợn. Gùi rau trên lưng lặc lè lội qua dòng nước mấp mé cổ ở khúc bờ taluy. Vừa sợ vừa thầm ước sau này lớn lên bạn được cao bằng anh Hạ con cô Tư trong xóm thì khỏi phải sợ bị nước lũ ngập như thế này nữa. Ấy vậy mà bây giờ lớn lên chiều cao của bạn vẫn còn khiêm tốn lắm, đứng gần vẫn thua anh Hạ cả gang tay. Vừa ngẫm nghĩ vừa ngước lên nhìn thì bờ bên kia đã ở trước mặt vừa sắp thở phào nhẹ nhõm. Chợt một bóng dáng quen thuộc đang tiến tới gần, mái tóc đen ngang vai hơi rối, ánh mắt bừng sáng như đã rất lo lắng trên suốt đoạn đường và bây giờ đã gặp được con mình.

Mẹ hốt hoảng “Mẹ nghe cậu Thọ nói nước lũ tràn về đập cao và siết lắm, mẹ biết nước cao vầy đã không để con đi rồi!”

Mẹ nói tiếp “Con thấy vậy sao con không về mà vẫn đi?”

Mẹ rất sợ con bị làm sao, có chuyện gì chắc mẹ không biết sống thế nào nữa!"

Bạn không biết trả lời thế nào, vì cái tật cũng thích lội nước có điều nước siết và cuồn cuộn như vầy bạn cũng thấy hơi sợ. Lòng muốn nói “Lúc ấy không có mẹ con thật sự cảm thấy rất sợ.”

ba_chau_3

Bỗng dưng có một dòng cảm xúc nghẹn ngào ở cổ họng làm bạn không nói được câu nào. Hai mẹ con nhìn nhau đôi mắt đỏ hoe, nhận lấy gùi rau mang thay bạn, mẹ nắm chặt tay cùng những bước đi hơi nặng nề trong bộ quần áo ướt sũng nước và lặng im trên hết đoạn đường về nhà.

Không thể kể hay gọi tên hết những ký ức của một tuổi thơ thiếu thốn về tình yêu thương, nhưng hạnh phúc thì không thể đong đếm sao cho vừa đủ. Một miền ký ức khắc rõ nỗi buồn lo trên khuôn mặt mẹ. Âm thanh của những lần mẹ khóc tủi thân nhưng không thành tiếng, đó chính là âm thanh của đôi chân nhỏ len lén phía sau nhà nhìn mẹ khóc khi mẹ nghĩ không ai nhìn thấy mình. Bạn lớn lên trong sự dạy dỗ của bà ngoại và mẹ, trong tình thương yêu của cô, cậu, dì và anh, chị họ hàng trong xóm. Có cả lũ bạn cùng chơi, cùng học và cùng gắn bó bên cạnh nhau suốt những tháng ngày thơ ấu đầy ắp kỷ niệm.

Rồi bao nhiêu năm không đếm được, bạn chợt nhận ra mình đã lớn. Đã tự trả lời được câu hỏi “Ba là ai? Ba đang ở đâu? Tại sao bao lâu nay bạn không biết mặt ba?" Và tất nhiên cả khoảng tuổi thơ ấy bạn không có được sự dạy bảo, yêu thương, chăm sóc của một người mang tên là "ba". 

Tích cực mà nghĩ thì điều này cũng tốt, nó làm bạn biết tự ý thức về bản thân mình mà tự lập cho đến hiện tại. Điều tuyệt vời nhất là bạn có một miền ký ức đẹp đẽ, được vẽ nên bằng những mảng hạnh phúc và niềm tự hào mỗi khi nhớ về nó. Và hơn tất cả mọi thứ, những ngày tháng cùng mẹ trải qua đủ đầy bao khó khăn vất vả, chen lẫn giọt nước mắt buồn vui. Đó là điều quý giá và trân trọng nhất trong cuộc đời của bạn ấy. 

Tuy không nhận được sự ấm áp yêu thương từ ba, nhưng tình yêu và sự dạy dỗ của bà ngoại và mẹ là một tình yêu không thể đặt tên và mãi không có tuổi. Chỉ biết nó to lớn đến mức đủ lấp đầy một mảng ký ức khuyết từ lúc nào không hay.

Một buổi chiều đi học về vừa dựng xe ở góc sân, từ trong nhà vọng ra tiếng chị Hai con của cậu Hai nói với ngoại và mẹ: “Cho con chủ nhật này chở em xuống thăm ba, nội cho chị em họ hàng dưới đó biết con bé, vì ở dưới ai cũng mong muốn được gặp em” Một luồng điện nóng ran chạy dọc từ đỉnh đầu đến cột sống, lúc này tim đập nhanh hơn vừa tò mò vừa lo sợ không biết gặp ba bạn sẽ thế nào nữa.

me

Chợt giọng bà ngoại hơi nghẹn khàn khàn “Lúc nhỏ đâu có ai nhìn nhận và cũng chẳng quan tâm hay nuôi nấng em con, nội với cô con nuôi em 15 năm nay được mà tại sao giờ phải lặn lội xuống cho họ nhìn em làm gì?”

Chị Hai nói tiếp “Dạ nhưng bây giờ nội với cô đâu có đủ tiền để lo cho em học cấp ba hay lên đại học được nữa, nội cứ nghĩ đi và chủ nhật con vẫn chở em đi!”

Bà ngoại nói: “Nội đau lòng lắm, xem như nội mất đứa cháu này vậy.”

Bạn biết rõ lúc này mẹ đang khóc nên chẳng nghe thấy mẹ nói câu nào cả. Chợt giọt nước mắt nóng hổi từ lúc nào đã rơi dài trên má, chúng cứ nối đuôi nhau giàn giụa từ khóe mắt rồi xuống cả khuôn mặt. Là một người rất sợ phải nghỉ học bạn đã có lần năn nỉ mẹ để được tiếp tục được đi học. 

Chẳng biết phải làm thế nào cho đúng để ngoại và mẹ không còn buồn lòng về mình. Một nửa là sự tiếc nuối nếu không được tiếp tục đi học và một nửa là của cảm xúc chưa từng đón nhận những điều mà từ lâu đã rất lạ lẫm và xa lạ với bạn. Vừa xoay lưng bước ra phía cổng, vài tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn của buổi chiều hoàng hôn tưởng chừng như bình yên và tươi đẹp. Lại hắt thẳng một cách gây gắt vào đôi mắt còn đang sưng húp và cay rát.

© Phạm Thị Mỹ Ly - blogradio.vn

Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em

 

Phạm Thị Mỹ Ly

Hãy mỉm cười bạn sẽ phát hiện ra rằng cuôc sống còn nhiều thú vị

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top