Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tách trà hoa...

2025-06-10 18:45

Tác giả: Miên man


blogradio.vn - Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ. 

***

Cất vội chiếc ô ướt sũng nước, tôi quay về căn nhà nhỏ sau một chuyến công tác dài. Thành phố dạo này đã bắt đầu bước vào mùa mưa dầm, lắm lúc còn kéo theo cả những trận sấm rền trời như thể muốn xé toạt bầu trời trong đêm.

Căn nhà sau nhiều ngày vắng chủ, vẫn ấm áp, gọn gàng. Anh đã ở đó, mỉm cười nơi góc bàn làm việc của tôi. Nhẹ nhàng đợi tôi về để cùng dùng bữa tối. Anh không phải là một người giỏi nấu ăn, cũng không nhiều lời hoa mỹ. Cái quý nhất ở anh làm tôi đem lòng yêu điên dại, chính là con người thật tình, dùng hành động để yêu thương người con gái anh yêu. 

Ra khỏi phòng tắm, vẫn như thường lệ, tách trà hoa cúc vẫn đủ ấm tựa cái hơi tay của anh, mỗi khi chúng tôi cùng nắm tay nhau đi dạo trên phố những ngày đông về. Trên bàn ăn vẫn là những món quen thuộc, anh chẳng bao giờ nấu được một bữa ăn ngon, nhưng trợ thủ đắc lực để anh ra oai lại là các hàng quán quen chúng tôi thường lui tới.

Ngẫm lại mới thấy, tình yêu đôi khi không cần lãng mạng tựa những câu chuyện tiểu thuyết dài vài trăm trang. Chỉ cần duy nhất là yêu đúng người, tự ắt cuộc sống trở nên yên bình. Chuyện tình của cô nhân viên văn phòng thường xuyên đi công tác xa và anh kỹ sư môi trường kiên trì, chịu khó, cứ ngày qua ngày vậy mà cũng đã đi được 3 năm. Chúng tôi chẳng hoàn hảo đâu, có khi mặn nồng yêu đương khắn khít, nhưng cũng có khi chả ai hạ được cái tôi của mình, rồi tôi mặc kệ anh trong im lặng. Những lần như vậy anh luôn là người chủ động, bởi anh hiểu càng im lặng càng làm cho con người ta dễ xa nhau, bấy nhiêu đó cũng đủ cho tôi một niềm tin trong chuyện tình của  mình.

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ. 

Trong cái khí trời ướt đẫm, chỉ còn lại những giọt mưa thay phiên nhau lăn dài trên kính, tôi cũng bắt đầu ngắn dài nước mắt vì ký ức của cái ngày định mệnh lại trở về.

Cũng vào một ngày mưa, sau nụ hôn tạm biệt cuối cùng mà anh trao cho tôi, tách trà trên tay vô thức rơi vỡ vụn trên sàn. Đầu dây bên kia báo anh bị tai nạn giao thông khi trở về nhà của mình, do phương tiện ngược chiều bị mưa lớn cản trở di chuyển, xe mất lái đâm thẳng vào anh. Anh xuất huyết não nghiêm trọng và mất đi trên đường đến bệnh viện. Những mảnh vỡ của tách trà tựa con tim tôi lúc ấy, vụn vỡ, xé nát lòng ngực tôi, đau đến mức không thể diễn tả thành lời...

Mọi chuyện cứ thế kéo tôi vào những ngày tâm tối nhất của cuộc đời, anh nợ tôi một gia đình nhỏ, tôi nợ anh một đời yêu thương. Tôi dần đánh mất mình, rơi vào thể trạng kiệt quệ đến độ không thể nhận ra chính mình trong gương. Nhưng... cũng chính anh, nguồn động lực vô hình đã mang tôi lại với cuộc sống bình thường. Vì tôi biết, ở một nơi nào đó, anh cũng không thể mỉm cười khi thấy người anh thương đau buồn đến thế.

Mặc dù đã lựa chọn lắp đầy những khoảng trống, bỏ đi thói quen uống trà hoa mỗi khi tan làm để thôi nghĩ về anh, nhưng tôi vẫn chưa thể làm được. Dù thời gian có trôi qua theo cách vận hành của nó, tôi vẫn chưa đủ can đảm để đón nhận một người thay thế hình bóng ấy. Với tôi, anh vẫn là một người rất đặc biệt, anh vẫn ở đó, “nơi góc làm việc”, một người mà sau này, đến khi tôi sẵn sàng cho mình một mối lương duyên mới, tôi vẫn muốn gọi anh là bạn, là người mà tôi từng rất thương. Ở nơi nào đó xa xôi, xin cho tôi được cảm ơn và hãy sống một cuộc đời mới hạnh phúc, bình yên hơn nhé! Người thương tôi...

© Miên man - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Có Đang Hạnh Phúc Không? | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”

Ba mẹ ơi

Ba mẹ ơi

Trân thấy bây giờ trẻ con hay là các con đang cấp hai cấp ba đều thông minh và các con luôn có những chính kiến riêng, rất đáng để ba mẹ để những người lớn chúng ta suy ngẫm. Mà đa số gần như các bậc ba mẹ đều áp suy nghĩ và ý muốn của mình vào con, nhiều ba nhiều mẹ còn mặc nhiên quyết định hết tất cả mọi việc liên quan đến con mà không thử nghe xem con muốn gì, con vui con buồn ra sao.

Trăng chê tiền

Trăng chê tiền

Đồng tiền sao dơ bẩn Sai khiến biển thế nhân Biển xanh buồn vô tận Sao trắng chuộng thanh bần

Đã từng yêu thế mà

Đã từng yêu thế mà

Giờ thì anh đang rất hạnh phúc với người con gái khác. Em nhận ra cô ấy yêu anh nhiều lắm và luôn để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của anh. Và quan trọng cô ấy luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh. Những điều mà em chưa từng bao giờ làm được với anh.

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống không? Những guồng quay lặp lại có thể trở nên rất mệt mỏi, nhất là khi bạn không thấy mình tiến bộ. Bạn nhìn xung quanh và tự hỏi: "Cuộc đời chỉ có thế thôi sao?". Những cảm giác này có quen thuộc không? Làm thế nào để lấy lại niềm vui sống?

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Đằng sau những ân oán, nhục dục, tội lỗi, “Sau những cánh cửa đóng kín” còn xoay quay vấn đề về sự tác động của môi trường, gia đình đến người trẻ, về tình cảm giữa cha mẹ với con cái, giữa họ hàng trong gia tộc, giữa tình anh em với nhau hay cả mối quan hệ của những người không cùng huyết thống nhưng vô cùng sâu sắc.

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”

Những đóa hoa bay

Những đóa hoa bay

Những bông hoa đủ màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, mà tôi cứ hết cầm bông này lại cầm bông kia, không thể biết được bông nào đẹp hơn, rồi tha hồ ngắm những bức tranh nữa.

back to top