Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?

2019-04-30 01:25

Tác giả: V


blogradio.vn - Tôi nghĩ về nhiều thứ ở trên đời, về con người, về cuộc sống ở nơi này và về cách mà người ta đối xử với nhau. Nó lạ lẫm quá so với nơi mà tôi được sinh ra, một vùng quê tuy nghèo và nhỏ bé nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người. “Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?”

***

Hôm nay, vẫn như thường lệ tôi đảo xe một vòng quanh thành phố để hóng mát trong cái tối trời 29 độ của Sài Gòn. Đường phố vẫn nhộn nhịp, tấp nập và lấp lánh như mọi ngày. Tôi dừng lại bên đường mua một ly nước mía, phía trước không xa là một ngã tư không có đèn giao thông, rất bình thường chẳng có gì đáng nói ở đây cho đến khi tôi nhìn thấy bóng dáng một cụ già ốm yếu tật nguyền cả hai chân phải chống nạn để di chuyển trông có vẻ khó khăn.

Cụ khoác trên mình một chiếc áo bà ba cũ đã sờn vai, trên vai mang một cái túi chéo đen nhỏ được chấp vá bởi những mảnh vải đã phai màu. Trông có vẻ như cụ muốn sang bên kia đường. Cụ quan sát thật kỹ rồi chậm rãi nhấc hai chiếc nạn ra phía lề đường và nhích thân mình về phía trước. Một chiếc xe vụt qua, rồi hai chiếc, ba chiếc,… cụ lại nhích trở lại vào phía bên trong. Ấy thế mà dòng xe vẫn cứ lướt qua một cách vô tình mặc kệ cho bên đường có một con người nhỏ bé đáng thương đang cần lắm một sự giúp đỡ. Cụ già vẫn đứng chờ ở đó, chờ cho tới khi nào vắng xe để có thể sang được bên đường. Khuôn mặt cụ lúc này hiện lên một vẻ bất lực đầy kham khổ. Tôi cảm giác mình như đứng lặng, có cái gì đó nghẹn lại trong lòng mà không thể diễn tả bằng lời.

Treo ly nước mía lên cái móc xe tôi tiến đến chỗ cụ một cách chậm rãi. “Cụ muốn qua bên đường phải không? Con giúp cụ nhé!” Đôi mắt cụ sáng lên nhìn tôi gật gật. Chậm rãi tôi dìu cụ bước ra phía lề và đưa tay xin đường những chiếc xe đang “vội vàng” đi tới. Họ vẫn chạy, có chiếc lướt qua phía sau, có chiếc lướt qua phía trước, dòng xe cứ vậy mà tấp nập đi qua như một đàn kiến vỡ bầy. Bất chợt tôi nhận ra mình thật quá bé nhỏ giữa cái dòng người tấp nập này, giữa cái thành phố xô bồ này.

Một lúc sau chúng tôi cũng sang được bên đường. Cụ nhìn tôi cười, hằn trên đôi mắt ấy là những vết chân chim đã nhiều qua năm tháng. Tôi cười rồi nói cụ chờ mình một lát. Trở lại xe tôi mang ly nước mới mua sang tặng cho cụ rồi tạm biệt, cụ nhìn tôi gật gật thì thào cảm ơn rồi chống cặp nạn tiếp tục bước đi, bóng hình khắc khổ dần khuất sau ánh đèn vàng đô thị. Dường như ông trời đã quá bất công đối với những con người tội nghiệp ấy, nhưng dù có khiếm khuyết, khó khăn đến đâu thì bên trong họ vẫn luôn có một niềm tin và sức sống mãnh liệt để vượt qua cái “bể khổ” của cuộc đời này.

Tôi trở về trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng và lâng lâng. Tôi nghĩ về nhiều thứ ở trên đời, về con người, về cuộc sống ở nơi này và về cách mà người ta đối xử với nhau. Nó lạ lẫm quá so với nơi mà tôi được sinh ra, một vùng quê tuy nghèo và nhỏ bé nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người. “Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?”

© Công Triền - blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Chơi vơi giữa Sài Gòn

 

 

V

HEART, HEAD and HANDS!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

back to top