Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?

2019-04-30 01:25

Tác giả: V


blogradio.vn - Tôi nghĩ về nhiều thứ ở trên đời, về con người, về cuộc sống ở nơi này và về cách mà người ta đối xử với nhau. Nó lạ lẫm quá so với nơi mà tôi được sinh ra, một vùng quê tuy nghèo và nhỏ bé nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người. “Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?”

***

Hôm nay, vẫn như thường lệ tôi đảo xe một vòng quanh thành phố để hóng mát trong cái tối trời 29 độ của Sài Gòn. Đường phố vẫn nhộn nhịp, tấp nập và lấp lánh như mọi ngày. Tôi dừng lại bên đường mua một ly nước mía, phía trước không xa là một ngã tư không có đèn giao thông, rất bình thường chẳng có gì đáng nói ở đây cho đến khi tôi nhìn thấy bóng dáng một cụ già ốm yếu tật nguyền cả hai chân phải chống nạn để di chuyển trông có vẻ khó khăn.

Cụ khoác trên mình một chiếc áo bà ba cũ đã sờn vai, trên vai mang một cái túi chéo đen nhỏ được chấp vá bởi những mảnh vải đã phai màu. Trông có vẻ như cụ muốn sang bên kia đường. Cụ quan sát thật kỹ rồi chậm rãi nhấc hai chiếc nạn ra phía lề đường và nhích thân mình về phía trước. Một chiếc xe vụt qua, rồi hai chiếc, ba chiếc,… cụ lại nhích trở lại vào phía bên trong. Ấy thế mà dòng xe vẫn cứ lướt qua một cách vô tình mặc kệ cho bên đường có một con người nhỏ bé đáng thương đang cần lắm một sự giúp đỡ. Cụ già vẫn đứng chờ ở đó, chờ cho tới khi nào vắng xe để có thể sang được bên đường. Khuôn mặt cụ lúc này hiện lên một vẻ bất lực đầy kham khổ. Tôi cảm giác mình như đứng lặng, có cái gì đó nghẹn lại trong lòng mà không thể diễn tả bằng lời.

Treo ly nước mía lên cái móc xe tôi tiến đến chỗ cụ một cách chậm rãi. “Cụ muốn qua bên đường phải không? Con giúp cụ nhé!” Đôi mắt cụ sáng lên nhìn tôi gật gật. Chậm rãi tôi dìu cụ bước ra phía lề và đưa tay xin đường những chiếc xe đang “vội vàng” đi tới. Họ vẫn chạy, có chiếc lướt qua phía sau, có chiếc lướt qua phía trước, dòng xe cứ vậy mà tấp nập đi qua như một đàn kiến vỡ bầy. Bất chợt tôi nhận ra mình thật quá bé nhỏ giữa cái dòng người tấp nập này, giữa cái thành phố xô bồ này.

Một lúc sau chúng tôi cũng sang được bên đường. Cụ nhìn tôi cười, hằn trên đôi mắt ấy là những vết chân chim đã nhiều qua năm tháng. Tôi cười rồi nói cụ chờ mình một lát. Trở lại xe tôi mang ly nước mới mua sang tặng cho cụ rồi tạm biệt, cụ nhìn tôi gật gật thì thào cảm ơn rồi chống cặp nạn tiếp tục bước đi, bóng hình khắc khổ dần khuất sau ánh đèn vàng đô thị. Dường như ông trời đã quá bất công đối với những con người tội nghiệp ấy, nhưng dù có khiếm khuyết, khó khăn đến đâu thì bên trong họ vẫn luôn có một niềm tin và sức sống mãnh liệt để vượt qua cái “bể khổ” của cuộc đời này.

Tôi trở về trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng và lâng lâng. Tôi nghĩ về nhiều thứ ở trên đời, về con người, về cuộc sống ở nơi này và về cách mà người ta đối xử với nhau. Nó lạ lẫm quá so với nơi mà tôi được sinh ra, một vùng quê tuy nghèo và nhỏ bé nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người. “Sao cái Sài Gòn này người ta vội quá?”

© Công Triền - blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Chơi vơi giữa Sài Gòn

 

 

V

HEART, HEAD and HANDS!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top