Sài Gòn ơi, mai xa rồi dành cho nhau chút thương nhớ nhé
2020-12-01 01:27
Tác giả: Lan Anh
blogradio.vn - Sài Gòn ở một mình thì cô đơn thật nhưng có bạn bè thì lại khác. Khác lắm lắm. Nhờ có Sài Gòn, ta lại biết thêm nhiều đứa bạn tới từ những vùng quê khác nhau trên đất Việt Nam. Yêu giọng nói, cả những tiếng cười sang sảng và cả những ngôn từ mà tụi nó dùng bỗng chốc đáng yêu đến lạ. Sài Gòn ơi, mai xa rồi dành cho nhau chút thương nhớ nhé.
***
Hôm nay, Sài Gòn không còn những cơn nắng gay gắt như đổ lửa nữa, cũng không còn cái sự hanh khô khó chịu. Sài Gòn hôm nay dịu nhẹ và hiền hòa. Bầu trời không xanh trong, không cao vắt mà khoác lên mình đầy những cụm mây xám trắng. Thời tiết không khiến ta phải bật quạt vù vù hết ngày như mọi hôm.
Hôm nay, ta có thể nằm trên giường và trùm lên người cái chăn, bật bản nhạc nhẹ nhàng mà ta thích, pha một ly trà gừng ấm rồi ngồi xem một bộ phim. Tận hưởng một ngày cuối tuần không ồn ào, không vội vã.
Hôm nay, ta có thể tay trong tay cùng người mình yêu đi dạo ngoài bầu trời mà không sợ người ta mệt, không sợ nắng như mọi khi. Hôm nay ta có thể ôm nhau thật lâu dưới một cái ghế đá, nhìn mọi vật xung quanh chầm chậm trôi.
Hôm nay, Sài Gòn tự nhiên se se lạnh. Một Sài Gòn như thế này làm ta nhớ nhà, nhớ cái bánh xèo nghi ngút khói của mẹ, nhớ tiếng dép lào soàn soạt của ba, nhớ tiếng gà cục ta cục tác sát bên vách nhà và nhớ cái mùi biển mằn mặn của gió nữa.
Dạo này mẹ hay gọi lắm. Ngày nào cũng gọi, mẹ cứ hỏi "Khi nào về bé?" làm ta cứ nôn nao trong lòng. Ừ, phải rồi vì nhà buồn quá mà, có ai để mẹ trò chuyện đâu.
Trong nhà với cái mảnh vườn be bé chỉ có hai chú chó, vài con gà, thêm mấy con bò già bầu bạn sớm chiều. Hai đứa con đi học xa nhà, chúng nó đã 3 tháng chưa về, chắc mẹ nhớ cái giọng oang oang của tụi nhóc mỗi khi cãi nhau, cái tiếng cười khi ngồi xem phim.
Có bọn nó, nhà bỗng chốc nhộn nhịp lên. Nó lớn hết rồi, mỗi lần bị mắng là chúng nó cười trông đến đáng ghét, đâu có khóc bù lu bù loa như ngày xưa.
Thương ba mẹ lắm. Cấp ba đã học xa nhà rồi, lên Đại học khoảng cách đó còn xa hơn gấp bội. Cấp 3 cuối tuần là về nhà được chứ lên Đại học mỗi lần về cũng phải cân đo đong đếm, phải tính xem về nhà được mấy ngày, phải xem xem hôm ấy có bận học không, có bận làm không.
Đường về nhà bỗng chốc khó khăn hẳn ra, đâu phải muốn về là về được như hồi xưa. Có bận không biết khi nào được về, vậy mà hôm đó sáng học xong trưa quyết định bắt xe về luôn vì mấy hôm sau được nghỉ vài ngày.
Đi xa mới biết mình thương nhà, thương ba má mình biết chừng nào, mà cái thương đó gói gọn trong những cái nhung nhớ. Nhớ về mùi vị của những món ăn mẹ nấu, từng cái ngóc ngách mà ngày bé ta hay chơi, những đứa bạn cùng quậy phá và cùng ăn đòn lúc nhỏ mà lúc còn ở nhà, ta có cảm nhận được gì đâu vì quen thuộc.
Khi người ta ở đâu đó thật lâu thì khi đi lòng người ta lại nhớ về nó nhiều. Ở càng lâu thì nỗi nhớ càng lớn. Từng con đường, cái trường học, cái quán ăn,... đều làm người ta nhớ da diết rồi bỗng một ngày quay lại, nhìn nó thay đổi đi hay đột nhiên bị một cái mới thay thế, người ta lại tặc lưỡi, lại luyến tiếc cái ngày xưa hơn.
Cấp ba, ta tới Lagi học. Nơi đây là thị xã lớn, đông đúc cư dân và nhiều dịch vụ chứ không hẻo lánh như nơi nhà. Suốt 3 năm học ở đây, ta thấy nó thật bình thường, nhiều lúc ghét lắm vì nó làm ta phải học xa nhà tận 30 cây số.
Mọi thứ trong mắt ta nó trở nên bình thường vậy đó, khi ta lên Sài Gòn học, ta lại nhớ cái con đường bình thường nhưng rộng rãi, sạch đẹp kia, nhớ quán trà sữa hay bánh tráng trộn ngày xưa ta hay tạt vào mỗi lần tan học.
Mỗi lần về nhà cùng mẹ đi chợ Lagi, chạy ngang qua những nơi ta từng đi, góc quán ta hay ngồi, ta lại nhớ. Sự thay đổi theo thời gian ngày càng lớn, cái trường cấp 3 ngày xưa giờ đẹp lắm, xây thêm nhiều dãy phòng hơn, tô lên những lớp sơn mới với màu sắc bắt mắt hơn. Dãy phòng trọ cũ ngày xưa ta ở với giàn lá mơ bao phủ cũng vẫn nằm đó nhưng chắc người cũ đã đi hết, nhìn nó vừa thân quen nhưng cũng thật xa lạ.
Bây giờ lại sắp tới phiên Sài Gòn rồi. Bốn năm không phải là ít cho cái sự gắn bó của ta với nơi đây. Bạn bè, trường học, ký túc xá nơi ta ở. Càng gần tới thời gian ra trường, nỗi luyến tiếc trong ta càng lớn.
Chỉ vài tháng nữa thôi có thể ta sẽ không ở lại nơi đây nữa mà sẽ về quê hay chuyển đến nơi khác, ta cũng chẳng biết được. Lúc lên Sài Gòn, sao ta ghét nó thế. Xe cộ thì nhiều, thời tiết thì dở dở ương ương, nắng như thiêu đốt, mưa thì ngập lối về.
Vậy mà ở lâu thành quen, Sài Gòn lại trở nên dễ thương đến thế. Sài Gòn đem đến cho ta những kỉ niệm tuyệt vời với bạn bè, những trải nghiệm thú vị giúp ta ngày càng mở rộng tầm mắt, những hình ảnh yêu thương giữa những con người trên mọi nẻo đường. Thời sinh viên của ta đẹp hơn cũng bởi Sài Gòn đó.
Sài Gòn ở một mình thì cô đơn thật nhưng có bạn bè thì lại khác. Khác lắm lắm. Nhờ có Sài Gòn, ta lại biết thêm nhiều đứa bạn tới từ những vùng quê khác nhau trên đất Việt Nam. Yêu giọng nói, cả những tiếng cười sang sảng và cả những ngôn từ mà tụi nó dùng bỗng chốc đáng yêu đến lạ. Sài Gòn ơi, mai xa rồi nhớ dành cho nhau chút thương nhớ nhé.
© Lan Anh - blogradio.vn
Xem thêm: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu