Sài Gòn có anh
2021-07-16 01:27
Tác giả:
Kim Thư Thư
blogradio.vn - Một ngày đẹp trời, cô lang thang phố đêm Đà Nẵng, một cánh tay, một giọng nói, một mùi hương. Cô mỉm cười, không quay lại, chỉ nói “Cuối cùng anh cũng chạy theo em” Sài Gòn, giờ đây là của để dành của riêng em rồi anh nhỉ. Em ôm cả Sài Gòn vào lòng chả ngại ngoài kia bộn bề nữa rồi.
***
Câu chuyện về một cô bé lạc giữa Sài Gòn. Sài gòn rộng lắm. Gặp nhiêu đây có lẽ là tất cả. Vì thế ngày gặp anh cô đã sống theo thứ tình cảm bốc đồng trong con người cô. Và giờ đây cô và anh đã là hai người xa lạ lại chung một đích đến, chung một con đường, dùng chung luôn cả một thành phố rồi đấy. Gặp nhau như thế đủ rồi, mình bên nhau yên bình thôi nhỉ.
Đối với cô, Sài Gòn là chốn dễ đi khó về. Sài Gòn trong trí tưởng tượng của cô là bụi đường, là kẹt xe, là cuộc sống về đêm, là áp lực, là sống vội.
Cô đặt chân lần đầu tiên đến đặt Sài Gòn vào một buổi chiều mưa cuối tháng 3. Tiết trời nóng bức dịu lại bằng cơn mưa trái mùa. Đối với cô, Sài gòn như một thứ vừa thân thuộc vừa xa lạ. Thân thuộc vì cách sống, nhưng xa lạ vì bận rộn. Bỏ qua bao hẹn hò suốt những ngày tháng sinh viên, giờ đây khi ra trường 2 năm và đang trong khoảng thời gian thất nghiệp, bỗng cô nhớ về Sài Gòn.
Sài Gòn trong tưởng tượng của cô là những dòng xe, dòng người, là tấp nập, bộn bề. Thật chả sai. Bạn có đi ra đường vào 1 giờ sáng thì vẫn tấp nập. Sài Gòn dường như không có ban đêm, con người hoạt động tất bật từ sáng đến tối rồi lại từ tối đến sáng, mọi ngày như một.
Dù thế nhưng Sài Gòn vẫn rất dễ thương. Cô yêu giọng nói của người Sài Gòn nhẹ nhàng nhưng lại cuốn hút. Cô yêu cả những hàng me xanh rợp quận 1, cô yêu luôn cả cảnh tắc đường. Cô yêu phố tây Bùi Viện, yêu cả những con người ngoài kia, kể cả anh - người tạt ngang đời cô.
Cô gặp anh lần đầu tiên tại Sài Gòn. Không, cô gặp anh lần đầu tại đất Đà Nẵng. Ngày đó anh là khách du lịch, đi khám phá thành phố của những cây cầu, còn cô lại tình cờ hướng dẫn viên cho anh. Một ngày lăn lê từ đỉnh núi Sơn Trà tới luôn Hội An. Ngưỡng tưởng lần đó là lần gặp đầu tiên và cuối cùng khi anh trở về sg và không tiếp tục liên lạc.
Nay tại đây, nơi mảnh đất Sài Gòn rộng lớn, thế nào mình lại gặp nhau. Cô cứ hay đùa rằng “Sài Gòn nhỏ quá anh nhỉ?”. Gặp anh giữa triệu người, làm cô hết ngạc nhiên đến vui mừng, lại đến thổn thức.
Khoảnh khắc khi anh vẫy tay chào cô ngay giữa phố tây Bùi Viện, khoảnh khắc cô ngỡ ngàng, tròn mắt nhìn anh, rồi chợt vỡ òa nhận ra, đâu đó lạc nhịp, cô cười giòn tan cho duyên phận.
Mình lại chuyện trò, lại nói như chưa bao giờ có khoảng xa cách. Cô tò mò hỏi về anh, về công việc, về cuộc sống, về anh sao có thể nhận ra được cô trong biển người, ngần ấy thời gian và hình dáng em cũng thay đổi nhiều.
Anh chỉ cười “Gặp một lần nhưng ấn tượng quá mà. Quan trọng là anh luôn hy vọng sẽ gặp lại em.”
Có điều gì trong ánh mắt anh, đôi môi anh mỉm cười nhìn cô. Bỗng trái tim cô đập những nhịp đập bất thường, mặt cô ngờ ngờ.
“Anh yêu em, anh nhớ em!"
“Anh đã muốn nói câu nói này ngay từ lần đầu mình gặp nhau. Nhưng anh biết con người em, chính là không tin vào tình yêu sét đánh, em sẽ đánh giá con người anh sở khanh, thế nào.”
Cô thở dài.
“Sao anh không liên lạc với em những ngày sau, mà lại phải chờ đợi đến thời điểm này. Nếu hôm nay em không có mặt tại đây, nếu anh không nhận ra em thì sao?”
“Anh không phải là một người thích chen ngang cuộc sống của ai đấy rồi bỏ mặc họ, cũng không muốn làm kẻ thứ ba. Anh biết trong thời điểm đó em đã có một tình yêu. Anh có tìm hiểu về thông tin facebook của em, vẫn theo dõi em, nhưng âm thầm, nên anh mới nhận ra em, ngay cả khi mình xa nhau hơn 1 năm”.
“Anh vẫn ở đó. Kể những chuyện em đến Sài Gòn, đến Bùi Viện hôm nay, là anh muốn tìm thấy em, muốn thử xem duyên phận của mình đến đâu. Nhưng bây giờ thì anh chắc chắn rồi Em đừng đi đâu hết, anh bắt được em rồi.”
Cô lại cười giòn tan về kế hoạch “Duyên phận” của anh.
Có những định mệnh là do chính chúng ta cố tình, cố tình tạt ngang, rồi ở lại.
Một buổi tối đặc biệt, trước khi đi ngủ, cô nhớ lại vẫn chưa thể tin được, vẫn chưa hết vui mừng và ngỡ ngàng. Nhưng cô ơi, đi ngủ đi, ngày mai cô có hẹn với anh chàng đấy. Cô nhớ chứ.
Khép mắt lại cùng một nụ cười và nhịp trái tim.
Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp trời nhất mà cô từng thấy. Anh đã đứng chờ dưới phòng trọ, cô chào nhỏ bạn, đi cùng anh. Anh bảo muốn dành cho cô bất ngờ. Anh hiểu tính cô từ bao giờ vậy, anh biết luôn cả tính hiếu kỳ, ham vui của cô.
“Ừ thì em ngồi sau xe rồi nhé. Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, nhưng đừng đem bán đấy nhé”. Cô chọc anh.
“Gặp nhau như thế đủ rồi, mình bên nhau yên bình thôi nhỉ?”.
Anh và cô lại đi như những ngày ở Đà Nẵng. Anh kể cho cô nghe nhiều hơn về anh, về sg về điểm đi qua, như cô đã từng. Ngày cô dẫn anh vòng quanh đà nẵng, cô bô bô suốt trên xe, kể cho anh lịch sử, kỉ niệm, chỉ cho anh những điều đẹp nhất mà cô từng thấy.
Anh và cô băng qua hết những con đường quốc lộ, đi qua những cánh đồng bao la, đi qua hết những xóm làng nhỏ. Cô không hỏi anh đưa em đi đâu, chỉ đơn giản là cô thấy yên bình sau xe anh, một cảm giác thân thuộc. Một niềm hạnh phúc đến bất ngờ. Cô chợt vòng tay ôm nhẹ anh. Anh lọt thỏm trong vòng tay ấy vì quá gầy. Thì thầm “Em ôm anh nhé”.
Im lặng là đồng ý rồi. Cứ thế mình cùng đi. Thời gian trôi qua bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là lúc này.
Dừng chân trước khu sinh thái Làng nổi Tân Lập. Cô hét lên “Sao anh biết em muốn đến chỗ này?”
“Cô gái đơn giản như em, nhìn qua là biết rồi, có gì khó hiểu đâu.”
Cô nói nhỏ “Thế sao ai cũng bảo em khó tính nhở?”
“Vì họ không phải là anh. Thôi đi nhanh kẻo trễ.”
Cô háo hức lắm, ngồi trên ghe chèo ra rừng tràm lại ngân nga hát.
Thật ra, cô cũng là người rất lãng mạn, cô tự thấy mình rất may mắn, khi được đi cùng anh trên “ con đường tình yêu” này. Đây sẽ là kỉ niệm cô mãi không thể quên.
Đi dạo trong rừng, còn được nghe giới thiệu tận tình về lịch sử, địa lý nữa. Dạo quanh đường nổi, chụp ảnh rồi lại chèo thuyền ba lá, ngay trên con kênh chạy quanh rừng. Cảnh thiên nhiên yên bình, trong lành đến lạ. Chốt hạ bằng món lẩu mắm, có lá nhút, có mắm cái linh, sợi bún nhỏ mềm, chỉ ngửi thấy hương thơm là không cưỡng lại nổi. Kết thúc một ngày lang thang cùng anh. Cô bảo ngày mai cô về lại Đà Nẵng rồi. Anh bảo ngày mai anh sẽ tiễn cô ra sân bay.
Lại một đêm cô mất ngủ, cô suy nghĩ về anh, về sự gặp gỡ “tình cờ”, về chuyến đi, về khoảnh khắc yên bình bên anh, về những lời nói và câu hỏi anh dành cho cô tối hôm ấy, cần một câu trả lời cho anh và cho chính cô.
Vì em biết em không nên kết luận một điều gì đó quá nhanh, cũng không dám nhận lời ai một cách vội vã, vì em tôn trọng tình cảm của anh.
Cô thiếp đi lúc nào chả hay, ngày mai thức dậy cũng đã 7 rưỡi sáng rồi. Chuẩn bị đồ đạc di chuyển ra sân bay. Anh đã đợi cô dưới nhà, đúng giờ đấy nha. Đường ra sân bay nay thấy đẹp quá, cô lại nhẹ ôm lấy anh.
Cô nghĩ về câu trả lời của mình.
Cô cầm tay anh thì thầm “Em cảm ơn anh”.
“Gặp lại anh do tình cờ hay cố ý thì em cũng thấy chúng mình rất có duyên với nhau. Em luôn bất ngờ về “độ nhỏ của Sài Gòn”. Chặng đường hôm qua, em đã rất vui.Anh hiểu em, hiểu đến mức em không ngờ, bên anh yên bình đến lạ”
Em cảm ơn anh vì thời gian trước đó, anh đã nghĩ cho em rất nhiều, anh đã bỏ qua tình cảm cá nhân mà nghĩ cho em. Em rất xin lỗi vì câu hỏi của anh đưa ra nhưng em chưa cho anh ngay câu trả lời. Vì em biết em không nên kết luận một điều gì đó quá nhanh, cũng không dám nhận lời ai một cách vội vã, vì em tôn trọng tình cảm của anh. Em muốn để chính bản thân cảm nhận, muốn cho bản thân cơ hội cũng như cho mình đừng hối hận.
Em không biết nói điều này có khiến anh khó chịu hay không, có khiến anh ghét em không? Nhưng em chưa sẵn sàng trở thành người bên anh. Mình lại lạc nhau thêm lần nữa nhé anh.”
Anh cười, kéo cô lại, ôm chầm vào lòng.
“Anh hiểu em quá mà. Từ lúc nói ra câu hỏi ấy, anh đã đặt cược rất nhiều. Nhưng chỉ trách anh thôi, chắc chưa đủ để em cảm động.
“Không. Em rất cảm động ấy chứ, anh có biết là anh nằm trong giấc mơ của em mấy hôm nay không hả?”.
"Nhưng mà tính cách của em lại thấy chưa đủ để bắt đầu. Lần này, như em tự đi tìm đến chỗ anh rồi. Em là ai? Anh không thể nào dễ dàng dành được như vậy đâu.”
Cô cười nụ cười bí hiểm.
“Đến giờ rồi. Em ôm anh lần cuối nhé. Tin em đi, anh sẽ không tìm thấy cô gái nào từ chối anh ngọt ngào thế đâu”.
Vậy là cô đã rời xa anh được 1t tháng rồi đấy. Một lần nghĩ về anh cô lại mỉm cười một cách khó hiểu. Để dành anh một điều bí mật chưa nói. Một tháng ấy cũng không có gì thay đổi. Cô và anh lại coi như mất hút nhau giữa dòng người.
Sài Gòn giờ đây là của để dành của riêng em rồi anh nhỉ. Em ôm cả Sài Gòn vào lòng chả ngại ngoài kia bộn bề nữa rồi.
Một ngày đẹp trời, cô lang thang phố đêm Đà Nẵng, một cánh tay, một giọng nói, một mùi hương. Cô mỉm cười, không quay lại, chỉ nói “Cuối cùng anh cũng chạy theo em” Sài Gòn, giờ đây là của để dành của riêng em rồi anh nhỉ. Em ôm cả Sài Gòn vào lòng chả ngại ngoài kia bộn bề nữa rồi.
© Kim Thư Thư - blogradio.vn
Xem thêm: Bỏ lại thanh xuân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







