Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn ấm áp

2021-07-25 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Sài Gòn nơi tôi sống là một nơi tuy bộn bề nhưng cũng không thiếu đi sự tương trợ cho nhau vào những ngày như thế này, nhưng đôi khi những sự "cứu trợ online" sẽ không với tới những người già ấy. Hi vọng những mảnh vải ấy sẽ được mọi người truyền đi để có thể kịp thời cứu trợ cho những cụ ông cụ bà neo đơn như vậy. 

***

Trong thời dịch bệnh kinh khủng này, sức khỏe được xem là thứ quan trọng hàng đầu, nhưng lương thực cũng không thể xếp hàng hai.

Người Sài Gòn lạ lắm, vào những ngày dịch bệnh vẫn còn chưa nghiêm trọng thì chả thấy mấy ai đi mua vài ổ bánh mì bốn năm ngàn. Ấy vậy mà vào cái thời điểm này bánh mì lại trở thành thứ mà biết bao người mong muốn có, nhà nhà đều đổ xô đi tìm vài ổ bánh mì để trong nhà. 

Thật vui biết mấy khi tìm được một vài chỗ bán bánh mì giữa cái hoàn cảnh lúc này, một chiếc bánh mì vừa to vừa dài, giòn giòn thơm thơm chỉ với mười ngàn đồng mà còn giao tận nhà. Nhưng điều đáng buồn đó là "bán online"

Có lẽ với người trẻ, những thứ như "học online" hay "làm việc online" và "mua bán online" là những điều vô cùng bình thường. Nhưng đối với một thế hệ trước thì những thứ này chính là những điều xa xỉ, những thứ họ không hiểu đến. 

Chỉ vừa sáng nay thôi, tôi có đặt vài ổ bánh mì mười ngàn thông qua một trang có tên là "Tôi là dân quận 11". Khi những chiếc bánh mì nóng hổi và giòn vàng được đựng trong chiếc túi đỏ được đưa đến trước mặt, hai đôi mắt tôi có lẽ đã sáng lấp lánh lên vì sau nhiều ngày không được nhìn hay thưởng thức một chiếc bánh mì. 

banh_-_mi

Tôi nhận bọc bánh mì trên tay, nhưng tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt khác đang nhìn vào tôi. À hóa ra là bà cụ nhà bên nghe tiếng xe nên đứng trông ra xem, ánh mắt cụ nhìn vào những chiếc bánh mì trên tay tôi. Cụ là một người mẹ đơn thân, con cái đi làm xa, dịch bệnh ập đến một cách bất ngờ, những chỉ thị được ban hành một cách chóng vánh khiến cho một cụ già không hiểu về báo mạng đã hoàn toàn rơi vào hoang mang, hốt hoảng vì không thể dự trữ thức ăn. 

Cụ nhìn những chiếc bánh mì trong tay tôi rồi lại nhìn anh giao bánh, cụ hỏi "Còn bánh không cậu? Bán cho tôi hai ba ổ được không?".

 

Anh giao bánh bối rối nhìn tôi rồi quay sang bảo với cụ.

"Tụi con chỉ nhận đặt bánh trên facebook thôi ạ, con chỉ đem đi giao theo số lượng thôi nên con không có dư. Con xin lỗi cụ ạ." 

Anh nói rồi vụt xe đi mất, để lại một bà cụ nhìn theo chiếc xe và những ổ bánh mì vàng thơm chạy đi mất, đôi mắt cụ trầm lại, tay chân chầm chậm khép cánh cửa sắt lại.

Tôi nhìn cụ. Tôi vụt chạy đến và giữ lấy cánh cửa sắt, nhìn vào ánh mắt đang thất vọng và xem lẫn chút khổ sở. Những nếp nhăn trên mắt cụ mà tôi chưa bao giờ để ý đến, mắt cụ rưng rưng nhìn tôi.

"Bà ơi, con có mua thừa bánh mì, một mình con ăn nhiêu đây thì không hết, nếu bà không chê thì bà lấy vài ổ nhé".

Trong khoảnh khắc ấy dường như tôi nhìn thấy một vài tia sáng trong mắt cụ, cụ mỉm cười nhìn tôi và rối rít cảm ơn, cúi người rất nhiều lần. 

Tôi đưa cho cụ vài ổ, miệng bảo không sao liên tục. Tôi cảm thấy xót xa cho cụ, thương cho số phận con cái đi làm xa không thể về bên cạnh bà mẹ già ấy để chăm sóc, bầu bạn. 

Tôi đứng nhìn bà cười tươi như đứa trẻ nhận được món quà mà chúng thích trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm đi phần nào.

cho_di_3

Tôi có bảo cụ, hãy treo một mảnh vải trước nhà, chỗ dễ thấy để mỗi khi tôi có đi siêu thị sẽ ghé sang nhà cụ hỏi xem cụ cần gì thì tôi mua giúp cụ. Lúc đầu cụ từ chối vì cụ nói sẽ tự lo liệu được, nhưng sau một lúc thì cụ ấy cũng đã lấy ra một mảnh vải hỏi tôi đã đủ to hay chưa, treo ở đó được chưa. Tôi bảo có thể thấy rõ rồi, không quên nói rằng cuối tuần tôi sẽ đi siêu thị nếu lúc đó cụ cần gì thì cứ treo lên, tôi sẽ ghé qua rồi mua cho cụ. 

Lúc chuẩn bị quay về, cụ nắm tay tôi, cuối tuần qua cụ sẽ trả lại tiền cho tôi, nhưng tôi từ chối, tôi nói rằng đợi khi hết dịch rồi cụ trả hết một lần cũng được. Cụ đồng ý rồi cười với tôi, bảo tôi mau mau vào nhà. Đến khi tôi lên đến lầu nhìn xuống, tôi vẫn thấy cụ ngước nhìn tôi, gật đầu mỉm cười với tôi, lẩm bẩm những câu cảm ơn.

Tôi cũng chỉ là một sinh viên còn đang đi học, tiền cũng không nhiều nhưng tôi hi vọng chút tiền ấy có thể giúp tôi và bà cụ ấy sống qua những ngày dịch bệnh như này. 

Chúng ta đang dần sử dụng những thứ công nghệ vào đời sống nhưng lại vô tình quên đi ở những góc nhỏ nào đó vẫn có những cụ già không biết đến những món đồ công nghệ ấy. Họ không thể tìm được những nơi phát lương thực cứu trợ, hay cả những chỗ bán bánh mì được chia sẻ bằng một cú nhấp chuột. 

Những mảnh vải có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất để họ phát đi tín hiệu cần giúp đỡ. Hi vọng những tháng ngày như thế này sẽ mau chóng qua đi, để những con người lao động già ấy có nguồn thu nhập vào những ngày gần trời xa đất.

Sài Gòn nơi tôi sống là một nơi tuy bộn bề nhưng cũng không thiếu đi sự tương trợ cho nhau vào những ngày như thế này, nhưng đôi khi những sự "cứu trợ online" sẽ không với tới những người già ấy. Hi vọng những mảnh vải ấy sẽ được mọi người truyền đi để có thể kịp thời cứu trợ cho những cụ ông cụ bà neo đơn như vậy.  

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Dìu nhau qua mùa dịch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top