Rồi một ngày ta sẽ lại yêu, theo cách của những người trưởng thành
2018-04-23 01:28
Tác giả:
Đám xà cừ bên đường đã thi nhau trút lá, em ngẩn ngơ chẳng biết tháng 4 về tự bao giờ? Tự hỏi phải đếm bao mùa thay lá, phải đợi bao tháng tư đến rồi đi để ta làm tròn được lời hẹn ước kia? Giá như ta hẹn yêu nhau vào một ngày không phải hiện tại và cũng không phải quá xa xôi để em mòn mỏi ngóng trông.
Có thể ta sẽ hẹn yêu nhau vào một ngày đầu xuân ấp ôm với cơn mưa phùn tròn trịa. Ta khẽ khàng vén những màn mưa để chạm đến nhau. Hoà vào khúc ca xuân căng đầy, để mặc cho hai trái tim đánh chung những nhịp rộn ràng. Và ta sẽ yêu...
Ta hẹn nhau vào ngày hè hanh hao bên những vạt nắng. Anh sẽ là cơn mưa rào tưới mát chuỗi ngày ngột ngạt trong em. Dẫu cho nắng kia có làm tan chảy vạn vật thì khi bên anh chẳng cần trong phòng điều hoà mà em vẫn luôn tươi tắn.
Hết hè rồi sẽ sang thu. Người ta thường bảo mùa thu dễ khiến người ta yêu nhau. Em cũng yêu mùa thu, yêu những giọt nắng trong vắt lả lướt bên làn gió heo may mơ màng, yêu hương hoa sữa nhè nhẹ, mơn trớn cũng đủ làm em say. Và em sẽ yêu anh như cách em yêu mùa thu.
Hay những ngày đông côi cút, co ro, ta thèm một bàn tay ai đó. Mà anh có thấy, khi ta bên nhau thì làm gì có mùa đông cơ chứ. Em sẽ lấp trọn những yêu thương nên cứ dịu dàng còn anh cẩn thận đong đầy mọi khoảnh khắc bằng từng cử chỉ ấp áp, nên chẳng còn chỗ để mùa đông xen vào.
Vậy thì, ta sẽ yêu nhau cả bốn mùa anh nhỉ? Chỉ cần mỗi nẻo đường anh đi đều có em kề cạnh dù là xuân, hạ, thu hay đông thì chắc chắn ngày đó rất đẹp và rất tình.
Dạo này lướt Facebook, em thấy mọi người cưới nhiều quá. Em cũng đã “thả tim”, gửi lời chúc đến họ và mong họ hạnh phúc viên mãn thực sự. Thật vui vì những người bạn của em đã tìm được một nửa trọn vẹn của cuộc đời. Em thì vẫn còn lấn cấn: “Cưới giờ thì hơi sớm nhỉ?” Nhưng nhìn lại thì cũng hai mươi lăm rồi còn đâu, trẻ thì không hẳn mà già thì chưa tới nên kết hôn có lẽ là hợp rồi.
Ấy vậy mà em chưa thấy nôn nóng chút nào cả. Em còn bộn bề nhiều thứ quá, nên chưa sẵn sàng nghĩ đến việc lập gia đình. Và một điều quan trọng là em luôn tin rằng anh đang đứng chờ em ở đoạn đường không quá xa phía trước, sẵn sàng tặng em một trái tim đầy ắp những yêu thương.
Tình yêu khi người ta không còn trẻ, chẳng thể giống với tình yêu tuổi đôi mươi sôi nổi ngập tràn những sắc màu. Ta sẽ ít giận dỗi, đôi co dăm ba chuyện nhỏ nhặt mà dành thời gian đó để hiểu nhau nhiều hơn. Ta cũng chẳng còn hứng thú với những chốn lao xao, ồn ào mà chỉ cần sau ngày làm việc vất vả, trở về thấy lòng bình yên mà thủ thỉ nhau nghe những câu chuyện thường nhật. Và ta sẽ thôi mộng mơ vào những điều xa vời thay vào đó là cùng bắt tay mà hiện thực hoá chúng, từng chút, từng chút một. Ta chỉ cần một tình yêu giản dị và chân thành, đúng không anh?
Đi qua những ngày mưa ta mới thấy yêu thêm những ngày nắng, đi qua những sóng gió ta lại khát khao khoảnh khắc bình yên đến nao lòng. Bởi vậy gặp được nhau là một điều trân quý, cả em và anh đều biết điều đó nên ta cùng nâng niu, cố gắng để làm tròn lời hẹn ước kia.
Bản nhạc “Kiss the rain” lại vang lên nhưng không còn nỗi buồn nào vương lại nữa, em thấy dễ chịu khi cảm nhận thấy từng giọt, từng giọt rơi xuống rồi nhẹ nhàng tan ra. Dường như em đang gắn cho bản nhạc yêu thích một thứ cảm xúc khác và một chút hân hoan, hớn hở trong sự đợi chờ.
Và…
Ta hẹn yêu vào một ngày không xa...
© Peaceful – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.