Rồi em cũng phải tập quên
2018-03-31 01:30
Tác giả:

Huế mấy hôm nay mưa anh à, ở nơi đó anh như thế nào? Anh vẫn ổn chứ? Em thì không ổn chút nào bởi cảm giác lưng chừng nặng nề cứ bao phủ.
Từng cơn mưa nặng hạt cứ ùa nhau kéo về giăng phủ khắp nẻo đường em đi. Em vẫn thế, sáng đến trường, trưa đi làm và trở về khi mặt trời đã lặn từ bao giờ. Hôm nay em cảm thấy mình rất lạ, hình như đâu đó trong tâm thức em đang cố kiếm tìm bóng hình của người nào đó mà bản thân em bao nhiêu lần nhắc nhở mình phải quên. Ánh đèn hắt những tia sáng vàng yếu ớt xuống lòng đường khiến cái bóng nhỏ bé của em càng lúc càng trở nên hao gầy và nhỏ bé. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt nhưng em lại không hề có ý muốn tránh né chúng, em đứng như thế giữa trời mưa đất Huế trong một mớ kỉ niệm hỗn độn, chúng như những mảnh ghép nhỏ mà dù em có cố gắng ghép như thế nào thì cũng chẳng thể nào hoàn thiện.
“Anh à, em thật sự rất nhớ anh!”
Đã bao nhiêu lần em tự nói như thế trong vô thức và rồi em chỉ biết khóc. Như lúc này đây, em đang khóc bởi dù có nói nhớ hàng ngàn lần thì cũng chẳng ai nghe thấy. Chẳng còn ai nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt của em mà nhét vào túi, chẳng còn bờ vai rộng để em tựa vào, càng không có vòng tay ai sẵn sàng ôm em vào lòng nữa.

Người ta bảo em ngốc, bao nhiêu người quan tâm, yêu thương tại sao lại không chấp nhận, lúc nào cũng ôm khư khư trong mình một bóng hình đã không còn nữa. Em cứ ương bướng cố chấp chẳng thể nào buông bỏ được hình ảnh anh.
Một mùa không anh nữa lại đến, mùa không anh thứ tư em nhốt mình trong căn phòng nhỏ với bốn bức tường lạnh lẽo nơi gác trọ. Tiếng chuông nhà thờ Phú Cam ngân lên vang vọng trong tiếng trò chuyện, cười đùa của mọi người mỗi lúc hoàng hôn về như lời mời, nhưng đến ngay cái giây phút cuối cùng đó em vẫn không thể bước ra khỏi nỗi ám ảnh mang tên anh, bởi em sợ, sợ nơi thánh đường thiêng liêng của ngày ấy không còn thấy hình bóng của anh nữa.
Đến bao giờ sẽ ổn? Em không biết nữa anh ạ. Chỉ biết rằng rồi mình sẽ phải tự thoát khỏi nổi nhớ, nỗi đau về anh và để chúng thành những kỷ niệm đẹp trong cuộc đời.
© Xé – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.