Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày mưa tháng Giêng Hà Nội

2018-02-26 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Dưới cái trời lạnh lạnh cuối đông cùng với màn mưa ấy, mấy ai mà không khỏi nhớ nhà. Vừa mới Tết đây thôi mà cũng chẳng cảm thấy thỏa nỗi lòng của những người con xa quê. Chỉ thấy mỗi lần rời xa nhà là mỗi lần bàn chân nặng trĩu. Nhìn dáng mẹ loay hoay nào bao nào thùng gom cho đứa con vài món ăn quê hương mà lại thấy thương.


***

blog radio, Ngày mưa tháng Giêng Hà Nội

Chào Hà Nội trong cơn mưa xuân lất phất, lãng đãng phủ lên từng khóm lá và phủ lên cả nỗi nhớ của những người con xa xứ. Người ta thường dễ thả mặc hồn mình theo những xúc cảm không tên cho một ngày mưa tháng Giêng.

Tháng Giêng, Hà Nội cũng mưa phùn lất phất như những ngày đầu năm ở quê. Thoảng hoặc ngồi trong phòng tĩnh lặng mà ngó qua ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bầu trời trầm mặc mới thấu hết được những nỗi bâng khuâng. Hà Nội như được khoác một tấm áo mới, một khung hình mới lạ lẫm và bình yên.

Hà Nội trong làn mưa bay bay, ngọn đèn đường vàng vọt bỗng chốc có chút cô đơn. Từng hạt bay như lớp lớp bụi mờ ùa vào tâm hồn chẳng cho người ta chút thời gian mà đón nhận. Chẳng thể nói hết những điều trong lòng đang nghĩ, chỉ là thấy chút hoang hoải cô đơn, đôi khi lại thấy mình như đứa trẻ đứng nghịch dưới làn mưa của những ngày còn bé. Dưới cái trời lạnh lạnh cuối đông cùng với màn mưa ấy, mấy ai mà không khỏi nhớ nhà. Vừa mới Tết đây thôi mà cũng chẳng cảm thấy thỏa nỗi lòng của những người con xa quê. Chỉ thấy mỗi lần rời xa nhà là mỗi lần bàn chân nặng trĩu. Nhìn dáng mẹ loay hoay nào bao nào thùng gom cho đứa con vài món ăn quê hương mà lại thấy thương.

Hà Nội như chìm hẳn trong màn mưa lất phất. Vài ba người qua lại vội vàng hơn. Từng ánh mắt lướt qua, từng tiếng xe xa dần, cái xa lạ lẩn khuất trong từng con người, từng góc ngõ Hà Nội. Phải rồi, chốn thị thành trăm người tứ xứ ai biết đấy là đâu. Chỉ cò những đứa con xa nhà mới thèm hơi ấm của “cái tình người”, thèm một lời hỏi han quen thuộc, thèm một tiếng quê nhà thân thương. Cũng chẳng tha thiết gì bước vội theo người, cứ để vài hạt mưa xuân bám vương trên quần áo, để cái hơi lành lạnh thấm vào người chứ chẳng muốn một mình trong căn phòng nhỏ cô đơn. Bởi vốn dĩ đã cô đơn đủ rồi, giờ chỉ muốn được chìm mình trong tiếng nói cười.

blog radio, Ngày mưa tháng Giêng Hà Nội

Mưa phùn bay bay, vài đôi tình nhân ôm chặt nhau dưới cơn mưa nhỏ. Chợt thấy bàn tay mình sao mà trống rỗng, thừa thãi quá. Mãi mãi một mình, mãi mãi tự mình sưởi ấm cho mình có được chăng. Ở cái tuổi hai mươi mấy, đôi khi thấy mình chỉ như một đứa trẻ cần người chở che, nhưng khi lại như một bà cụ non sớm hiểu sự đời mà nhìn người qua nhiều lăng kính khác. Vậy là niềm tin cứ vơi dần đi, để khi bị giục giã chuyện cưới xin mới muốn mình cứ như một đứa trẻ mà ở hoài bên mẹ cha.

Mưa tháng Giêng, mưa của mùa xuân thấm vào những cành cây già cỗi để cho mầm non lại vươn lên tốt tươi. Mùa xuân chẳng phải là mùa của khởi đầu hay sao? Mùa xuân chẳng phải là khởi nguồn của hạnh phúc hay sao? Cuối đông, bầu trời đã chẳng còn ủ dột những mây xám như ngày cũ, cây cối chẳng còn màu xám xịt già nua, người ta bắt đầu nói chuyện năm mới, sao em không cứ yêu đời và vui vẻ đi. Còn định ủ dột đến bao giờ nữa hở cô gái?

© Đoàn Hòa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top