Tháng Giêng mưa bụi lê thê
2014-02-25 01:00
Tác giả:
Cũng khá lâu rồi mới lại được…ốm. Đồng nghĩa với việc lên giường chùm chăn sớm hơn mọi ngày, nhất là vào cái ngày mà nhiệt độ xuống gầnnhư thấp nhất đợt rét như hôm nay, thì việc lên giường sớm, chùm chăn và đọc sách sẽ khiến cho lòng thảnh thơi hơn, dù cổ họng có đau rát, và nóng ran lồng ngực.
Bức thư đã viết xong xuôi nhưng chưa gửi đi, và cũng có thểlà không gửi đi. Bức thư viết cho một người tưởng sẽ trở nên quan trọng với cô gái khó tính ấy, nhưng rồi lại nhạt nhòa dần như màu son môi nhạt nhòa đêm mưalạnh… Ban đầu là những tin nhắn định gửi đi, nhưng lại được lưu thành bản dự thảo, rồi là những lần bấm số định gọi đi, nhưng con chỉ cứ chạy dọc danh bạ,dừng lại ở cái tên quen thuộc ấy rồi lại ngần ngại rời ra, cho đến khi màn hình tắt ngóm, đen sì…Tim như rơi tõm vào một khoảng lặng đến ngẹt thở, một khoảnglặng mằn mặn, xót xa…
Giờ này chắc anh ấy đã ổn định nơi ăn chốn ở, ổn định côngtác, và có lẽ cũng ổn định tinh thần để không còn phải nhớ tới một cô gái “phũphàng, bạc bẽo” như cô. Cũng chẳng trách được anh, người ta nên quên những gìthuộc về quá khứ.

Cô hít một hơi dài rồi với tay lấy cuốn sách. Bất ngờ mở trang truyện viết về những người phụ nữ suốt đời chờ đợi trong thời chiến, nhữngngười phụ nữ một đời ôm trọn hình bóng người chồng, người yêu, có người không trở về, có người trở về khi đã quá nửa đời người… Cô muốn ngồi trên con tàu chạy dọc đất nước ấy nhưng không phải trong hoàn cảnh ấy, cái hoàn cảnh mà anh tự tạo ra để thử thách cô một cách mạo hiểm, hoặc giả cái hoàn cảnh trớ trêu ấy chỉ là cái cớ để hai con người có duyên không phận xa nhau vĩnh viễn một cách hợp lý (chứ không hợp tình). Cô cười nhạt, bỗng thấy lòng đắng ngắt…
Tháng Giêng dài lê thê. Dài và ẩm ướt với mưa phùn và hoa xoan rụng. Những đêm mùa xuân nằm nghe gió thuốc qua cửa sổ, nghe hơi ẩm của đất như quanh quẩn đâu đây. Nghe cả mùi hoa bưởi ngan ngát đang len lỏi qua khe cửa, hương bưởi khiến đêm xuân bớt cô độc, nhưng mùi hoa bưởi như sợi dây vô hình cứ thế kéo tháng Giêng dài ra. Vì thế mà tháng Giêng cứ lẩn khuất mãi trong những tiếng chuông chùa, trong những tiếng gió dài và những ngày ướt át mưa bụi…
Cô không trách và không cho mình cái quyền trách anh khi anh quyết định chuyển công tác, cô chỉ cảm thấy mình không còn quan trọng với anh, nên những việc anh làm dường như dần dần cũng không dự định sẽ có cô, đặc biệt là cái quyết định chuyển công tác không một sự băn khoăn lần này. Cô không ngại vất vả nếu thứ tình cảm anh dành cho cô xuất phát từ sự chân thành, cô chỉ không cho phép mình ảo tưởng thêm một lần nào nữa…
Những người đàn ông vẫn vì sự nghiệp, và vì sự nghiệp, họ sẵn sàng hi sinh tình yêu. Ôi chao, hai cái chữ “tình yêu” lâu nay bị thương mại hóa, bị đem ra để làm thứ để đổi chác, để đạt được quyền cao chức trọng, để đổi đời… Cô ngán ngẩm nhìn những bông cẩm chướng đang héo dần, cây cẩm chướng anh mua tặng cô hôm đi lễ hội đầu xuân…
Những người đàn ông vẫn vì sự nghiệp, còn những người phụ nữ nhỏ bé lại luôn tự ảo tưởng, tự bắt mình phải chu toàn công việc, phải nhất nhất nghe theo những người đàn ông mà họ cho là quan trọng trong đời họ…
Hương hoa bưởi lại nồng nàn. Cô lặng yên để mình chìm vào đêm hun hút. Cô nhận thấy mình đang bị bủa vây bởi nỗi cô độc mà bấy lâu cô tự khỏa lấp đi bằng công việc, bằng những chuyến đi, bằng những hoạt động xã hội để luôn vui vẻ, để không nghĩ đến tuổi xuân đang vùn vụt trôi qua… Và bỗng nhiên chính lúc này, cô nhận thấy sự cô độc thật đáng sợ, thật khủng khiếp. Cô khẽ nhắm mắt cho nước mắt trào ra, nước mắt không cuốn trôi đi những nỗi buồn, nhưng như một sự an ủi, vỗ về cô, xoa dịu cô. Cô bỗng muốn mình cũng có thểđược chờ đợi một ai đó, sự chờ đợi không quá khủng khiếp như nỗi cô đơn.
Mưa xuân lất phất trên những mái nhà, những vòm lá và những con đường, ướt lướt thướt. Và tốt hơn hết, cô nghĩ, cô sẽ tập trung vào công việc nhiều hơn, tiếp tục những gì cô đang làm hơn là mộng tưởng những gì đã xảy ra…Và cô chìm trong cơn mơ thật nhẹ nhàng, trong cơn mơ ấy, có một bàn tay vô hình, ấm áp khẽ nắm lấy bàn tay cô khiến lòng cô ấm lại… Cô tỉnh giấc khi mưa bụi vẫn rắc đều trong màn đêm xuân ẩm ướt… cái rét của những ngày rét tăng cường bỗng không còn se sắt tái tê… Cái rét rất ngọt!
• Gửi từ Hạnh Bùi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa