Phía sau những nốt nhạc (Phần 1)
2025-08-25 18:45
Tác giả:
Hoàng Sâm
blogradio.vn - Họ không hẹn nhau, cũng không nói gì thêm về buổi tối ấy. Nhưng ánh mắt giữa hai người, mỗi khi gặp nhau trong lớp, đã không còn như trước. Vẫn là “cô” và “em”, vẫn là giảng đường và những bản nhạc cổ điển. Nhưng giữa những nốt nhạc, là một thứ khác – thứ mà âm nhạc không thể che giấu: khát khao được chạm vào một tâm hồn khác.
***
Có những mối tình không bao giờ được gọi tên, không thể nắm tay giữa phố đông, không thể công khai một lời yêu. Nhưng điều đó không làm cho nó kém sâu sắc hay ít thật hơn bất kỳ tình yêu nào khác.
Đây là câu chuyện về một mối quan hệ như thế - giữa một chàng sinh viên trẻ tuổi và một nữ giảng viên đứng tuổi. Một tình yêu vượt khỏi khuôn khổ thông thường, khiến họ vừa hạnh phúc, vừa đau đớn, vừa khao khát được bước tới nhưng lại buộc phải lùi lại vì lằn ranh đạo đức, định kiến xã hội và nỗi sợ trong lòng chính họ.
Chúng ta có thể gọi đó là một mối tình sai trái. Nhưng nếu tình yêu là sự chân thành, là thấu hiểu và rung cảm sâu sắc, thì liệu nó có bao giờ thật sự sai?
Câu chuyện này không đi tìm sự tha thứ hay sự đồng tình. Nó chỉ đơn giản là một nốt trầm trong bản nhạc đời – nơi hai con người từng chạm vào nhau bằng tất cả những gì chân thật nhất, rồi buông tay… để cả hai có thể sống tiếp.
Chiều mùa thu Hà Nội. Sân trường Đại học Nhạc viện, rải rác lá vàng rơi. Trong căn phòng tập số 204, tiếng đàn piano vang lên, dịu dàng như gió thoảng.
Nam – sinh viên năm ba khoa sáng tác – đang ngồi ở góc phòng, lặng lẽ nghe từng nốt nhạc mà cô ấy đang chơi. Cô giáo của anh – Thanh – người phụ nữ hơn anh mười một tuổi, có đôi mắt buồn và giọng nói như mưa phùn.
Nam đã yêu cô từ lúc nào không rõ. Có thể là từ buổi học đầu tiên, khi cô bước vào lớp với chiếc áo sơ mi trắng và câu vĩ cầm cũ. Hoặc có thể là khi anh thấy cô ngồi một mình ở quán cà phê, tay ôm ly trà nóng, mắt nhìn xa xăm như đang nghe một bản nhạc buồn không lời.
Anh biết điều đó là sai. Cô có chồng – một người nghệ sĩ nổi tiếng. Cô là giảng viên. Anh chỉ là một sinh viên. Nhưng trái tim không biết lý lẽ. Nó chỉ biết rung lên mỗi khi thấy cô.
Buổi học hôm đó, cô Thanh dạy về một bản sonata của Beethoven. Giọng cô trầm, đều và đầy chất thơ. Mỗi lời cô nói như một sợi chỉ mảnh luồn qua từng kẽ hở trong lòng Nam.
.jpg)
Cô bước đến đàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt tay lên phím và chơi đoạn mở đầu. Những ngón tay thon dài như đang thì thầm với phím đàn, dịu dàng nhưng đầy đau đáu.
Nam ngồi cách đó chỉ vài bước, chăm chú quan sát. Nhưng ánh mắt anh không chỉ nhìn vào kỹ thuật. Anh nhìn sâu vào gương mặt cô – từng nét buồn nơi khóe mắt, từng lần nhíu mày vô thức khi đến đoạn cao trào. Anh không hiểu tại sao một bản nhạc có thể mang nhiều cảm xúc đến vậy – cho đến khi anh hiểu, có lẽ chính cô đang sống trong bản nhạc ấy.
Kết thúc buổi học, cô Thanh bước ra ngoài, gió thổi nhẹ vạt áo sơ mi trắng. Anh đứng lặng nhìn theo.
“Nam,” cô gọi khi nhận ra anh vẫn còn trong lớp. “Em có gì muốn hỏi thêm về bài hôm nay không?”
Nam giật mình, tay luống cuống ôm tập vở. “Dạ… không ạ. À… thực ra có.” Anh ngập ngừng. “Em muốn hỏi… tại sao bản sonata đó lại buồn đến thế? Em thấy nó giống như một lời chia tay.”
Cô khựng lại một chút. Rồi cười nhẹ.
“Vì nó đúng là một lời chia tay. Một bản nhạc viết cho người không còn bên cạnh. Nhưng lại không thể thốt nên lời.”
Cô nhìn anh, mắt sâu thẳm như mặt hồ. “Âm nhạc có những điều không nói được bằng ngôn từ, Nam à.”
Câu nói ấy đọng lại trong anh suốt quãng đường về. Đêm đó, Nam ngồi trong phòng ký túc xá, mở bản sonata ấy nghe lại nhiều lần. Anh viết vào sổ tay: “Có lẽ, cô đang chơi chính nỗi cô đơn của mình.”
Từ hôm ấy, Nam bắt đầu đến lớp sớm hơn. Không phải để học. Mà để nghe tiếng đàn.
Cô Thanh thường đến trước giờ giảng khoảng hai mươi phút. Mỗi sáng thứ Hai và thứ Năm, cô sẽ ngồi một mình trong căn phòng tập số 204, gõ lên những phím đàn như đang trò chuyện với chính mình.
Nam ngồi ở hành lang, cách một lớp cửa kính. Anh không dám bước vào, chỉ lặng lẽ nghe. Có hôm cô chơi Chopin, hôm thì Schubert. Nhưng luôn là những bản buồn.
Có lần, cô chơi một giai điệu lạ - không giống bản nhạc nào Nam từng biết. Khi cô rời đi, anh bước vào, nhìn lên giá nhạc. Không có bản chép. Chỉ là những nốt viết tay nguệch ngoạc, như thể cô đang soạn một bản nhạc cho riêng mình.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa.
Sau giờ học, sinh viên vội vã rời khỏi trường. Nam chậm rãi bước ra cổng thì thấy cô Thanh đứng dưới mái hiên, tay che cặp tài liệu, mắt nhìn trời.
“Cô chưa về ạ?” – Nam lên tiếng, tay đưa ra chiếc ô nhỏ của mình.
Cô quay sang, nhoẻn miệng cười nhẹ. “Không mang ô. Lúc đi thấy trời nắng, ai ngờ lại mưa.”
“Để em đưa cô ra bến xe.”
“Cảm ơn em. Nhưng cô đi bộ thôi, gần mà.”
Nam mở ô, bước lại gần. “Cô cho em che chung nhé. Mưa này cô ướt mất.”
Họ cùng đi dưới chiếc ô nhỏ. Gió lồng lộng thổi qua phố cổ. Mưa đập vào mặt đường thành những tiếng nhạc nho nhỏ.
“Nam… ”
“Dạ?”
“Em thích nhạc cổ điển đến vậy sao?”
“Không hẳn. Em thích những người chơi nhạc buồn.”
Cô bật cười khẽ. Nhưng ánh mắt chợt dịu lại. “Buồn là vì có nhiều điều không thể nói.”
Nam không đáp. Anh nhìn sang cô – người phụ nữ đi bên anh trong chiều mưa, áo sơ mi trắng thấm nước mưa, mắt không nhìn về phía trước, mà như nhìn vào ký ức nào xa lắm.
Đến ngã ba, cô dừng lại.
“Cảm ơn em. Cô rẽ ở đây.”
“Vâng. Cô đi cẩn thận.”
Trước khi rời đi, cô quay lại. “Nam này… đừng đến phòng 204 vào sáng sớm nữa nhé.”
Anh sững người.
“Cô không muốn ai nghe thấy những điều cô không thể nói.”
Nói xong, cô quay lưng, bước đi dưới cơn mưa đang nặng hạt. Còn Nam, đứng đó, với chiếc ô trong tay và một cảm xúc không tên nặng trĩu trong lòng.
Tuần ấy, cô Thanh nghỉ giảng một buổi.
Nam không biết lý do, cũng không dám hỏi ai. Chỉ thấy trong lòng trống rỗng. Phòng 204 sáng đèn nhưng khóa cửa. Tiếng đàn không còn vang lên như mọi khi.
Tối hôm đó, anh lang thang trên phố cổ, lòng chẳng biết muốn đi đâu. Gió se lạnh, đèn đường vàng vọt, những bản nhạc không lời phát ra từ các quán cà phê cứ như đang nhại lại tâm trạng trong anh.
Đúng lúc định quay về, anh nghe tiếng vĩ cầm vang lên từ một ngôi nhà cũ trong con ngõ nhỏ. Âm thanh ấy… không thể nhầm được. Là cô.
Nam đứng sững lại. Qua khung cửa sổ mờ đục, anh thấy cô Thanh đang ngồi một mình giữa căn phòng tối, bên cây đàn vĩ cầm cũ. Căn phòng không có ai ngoài cô. Ánh đèn vàng le lói chiếu lên bức ảnh cưới treo nghiêng trên tường.
Người đàn ông trong ảnh là chồng cô – một nhạc trưởng có tiếng. Nhưng trong khung cảnh đó, cô Thanh như một người góa phụ sống trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Nam đứng đó rất lâu. Khi bản nhạc kết thúc, cô nhìn về phía cửa sổ.
Cô đã thấy anh.
Một lúc sau, cửa mở. Cô không ngạc nhiên. Không trách móc.
“Em vào đi.”
Nam bước vào, tim đập mạnh như trống dội.
“Xin lỗi cô. Em không cố ý theo dõi… ”
“Cô biết. Nhưng em vẫn đến.”
Nam không biết phải nói gì. Chỉ im lặng. Cô rót cho anh một tách trà, ngồi xuống đối diện.
.jpg)
“Em có bao giờ nghĩ… người lớn cũng cần một nơi để trốn không?” – cô hỏi, mắt nhìn vào cây vĩ cầm.
Nam gật. “Em nghĩ… ai cũng cần một góc riêng để giữ lại phần yếu đuối của mình.”
Một khoảng lặng dài.
“Anh ấy đi công tác suốt. Có khi một tháng không nói với cô một lời. Hôn nhân không phải lúc nào cũng là tình yêu.”
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Nam. “Em còn trẻ. Đừng để âm nhạc của em bị giết chết bởi những điều không thật.”
Nam không nói gì. Nhưng trong lòng anh, một điều rất thật vừa nảy mầm. Cô đang mở lòng. Và anh – không còn là cậu học trò đứng sau lớp kính nữa.
Đêm đó, trước khi rời đi, Nam quay lại hỏi:
“Nếu có một ngày, cô cần người chơi cùng bản nhạc ấy… cô sẽ chọn ai?”
Cô Thanh mỉm cười, mắt ánh lên chút gì đó rất xa xăm.
“Có thể là một người không biết gì về nốt nhạc… nhưng nghe được tiếng tim mình.”
Từ đêm đó, Nam không còn chỉ là một người học trò. Anh trở thành một nhân chứng lặng lẽ cho nỗi cô đơn của cô Thanh.
Họ không hẹn nhau, cũng không nói gì thêm về buổi tối ấy. Nhưng ánh mắt giữa hai người, mỗi khi gặp nhau trong lớp, đã không còn như trước. Vẫn là “cô” và “em”, vẫn là giảng đường và những bản nhạc cổ điển. Nhưng giữa những nốt nhạc, là một thứ khác – thứ mà âm nhạc không thể che giấu: khát khao được chạm vào một tâm hồn khác.
Một chiều thứ bảy, cô Thanh nhắn tin cho Nam. “Nếu rảnh, em ghé nhà cô. Cần giúp chỉnh lại một bản phối.”
Tim Nam đập mạnh. Không phải vì bản phối. Mà vì cô chưa bao giờ nhắn như thế. Chưa bao giờ mời anh đến nhà, giữa một buổi chiều riêng tư.
Ngôi nhà nhỏ nằm trong con ngõ quen thuộc. Cô mặc chiếc váy màu be dài quá gối, tóc buộc gọn, không trang điểm. Nhìn cô không giống một giảng viên, mà như một người đàn bà sống yên tĩnh giữa thành phố quá ồn ào.
Họ ngồi cạnh nhau bên bàn làm việc, sửa bản phối trên laptop. Tay chạm tay. Nhưng cả hai đều im lặng. Không ai rút tay về.
Có khoảnh khắc, Nam nhìn sang cô rất lâu. Rồi khẽ hỏi:
“Cô có thấy mệt không… khi cứ sống trong những điều đã cũ?”
Cô Thanh im lặng. Đôi mắt ướt.
“Có. Nhưng cô quen rồi. Cô nghĩ nếu không sống như thế, thì không còn chỗ nào để về.”
Nam nắm lấy tay cô. “Nếu có một chỗ khác… cô có dám bước tới không?”
Một cái nắm tay. Một câu hỏi. Và một khoảng lặng dài đến ngột ngạt.
Cuối cùng, cô khẽ rút tay về, đứng dậy.
“Cô xin lỗi. Cô không nên để em… đi xa đến thế.”
Nam ra về, mưa lác đác rơi trên phố. Không phải là một lời từ chối. Nhưng cũng chưa phải là một lời chấp nhận.
Tình cảm ấy vẫn chưa có tên. Nhưng nó đang lớn dần lên trong lồng ngực anh, như một bản nhạc bị dừng ngang ở đoạn đẹp nhất – không thể tiếp tục, nhưng cũng không thể quên.
Đêm ấy, cô Thanh không ngủ.
Mưa rơi không lớn, nhưng dai dẳng. Gió lùa qua khe cửa sổ, thổi tung những tờ bản thảo trên bàn. Căn phòng chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ góc học đàn, đổ cái bóng đơn côi của cô lên vách tường loang lổ.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn vào bóng tối đặc quánh ngoài kia. Lòng đầy những tiếng ồn không thành lời.
Nam – cậu sinh viên trẻ tuổi, với ánh nhìn vừa trong trẻo vừa đau đáu – đang khiến thế giới của cô rung lên từng nhịp một.
Không phải vì Nam có tình cảm với cô. Mà vì Nam thấy được cô – người đàn bà đã bị lãng quên trong chính cuộc sống của mình.
Sáu năm hôn nhân. Sáu năm sống như một hình nhân biết chơi đàn.
Chồng cô – một người đàn ông tài năng, lịch lãm, thành đạt. Nhưng tình yêu trong anh đã chết từ lâu. Anh vẫn về nhà, vẫn ăn cơm cô nấu, vẫn nằm chung một giường. Nhưng trái tim anh ở một nơi khác. Có thể là một người đàn bà khác. Có thể là những bản giao hưởng vô hồn được anh viết để giết thời gian.
Cô không hỏi. Không trách. Không ghen. Chỉ âm thầm sống, như một cây đàn không người chơi.
Nhưng Nam… khác.
Ánh mắt em chạm vào những vết nứt mà ngay cả cô cũng đã cố quên.
Giọng nói em, cái cách em im lặng khi cô chơi đàn, như thể đang lắng nghe linh hồn cô gào thét.
“Em có dám yêu một người như cô không, Nam?” – cô thì thầm, không chắc là đang hỏi em, hay hỏi chính mình.
Người đàn bà 33 tuổi, đứng bên cửa sổ lúc nửa đêm, lòng đầy hoang mang như một cô gái mới lớn lần đầu biết yêu.
Sáng hôm sau, cô đến lớp sớm hơn mọi ngày. Không vì muốn giảng, mà vì biết Nam sẽ đến.
Và em đã đến thật.
Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc rất khẽ. Không lời. Không cười. Không một chào hỏi. Nhưng mọi cảm xúc như trào lên trong lồng ngực.
“Em đến sớm nhỉ.”
“Vì muốn nghe cô chơi đàn.”
Cô Thanh ngồi xuống, không đáp. Những ngón tay cô gõ nhẹ lên phím đàn. Không phài Chopin, không phải Beethoven. Mà là bản nhạc cô viết cho riêng mình – lần đầu tiên cô chơi trọn vẹn, với Nam đứng sau lưng.
Và khi bản nhạc kết thúc, cô quay lại.
“Em có biết không, có những bản nhạc… nếu chơi đến lần thứ hai, sẽ không còn nguyên vẹn nữa.”
Nam đáp khẽ:
“Nhưng nếu không chơi lần hai… thì mãi mãi chẳng ai biết nó kết thúc thế nào.”
Họ nhìn nhau – không còn là cô giáo và học trò, mà như hai kẻ cô đơn đang dần tìm thấy nhau giữa những giới hạn.
(Còn tiếp)
© Hoàng Sâm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cứ Đi Rồi Sẽ Đến, Cứ Làm Rồi Sẽ Thấy Kết Quả | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.
















