Phát thanh xúc cảm của bạn !

Phải làm gì khi ta dần chán nhau

2023-05-12 01:30

Tác giả: Mây


blogradio.vn - Tôi tự thấy sự trơ trọi của cảm xúc, liệu rằng nếu tiếp tục thì chúng tôi có hạnh phúc khi ở chung một nhà? Sự dồn nén của tôi sẽ đi đến đâu? Bản thân vẫn không tìm ra lời giải đáp cho chính mình, có lẽ, tôi đã không đủ dũng khí để đối diện với cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Tôi nên bắt đầu từ đâu với mối quan hệ này?

***

Xuân, hạ, thu, đông - bốn mùa tuần hoàn tạo nên một vòng lặp, nhưng luôn có những bất ngờ trong cuộc sống chứ chẳng có gì lặp lại mãi như bốn mùa trong năm. Tình yêu lại càng như thế, luôn có những biến số bất ngờ, vô định và không đoán trước được điều gì.

Chúng tôi quen nhau không biết từ bao giờ, chỉ nhớ rằng khi ấy là khoảng độ mười bảy, cái tuổi thanh xuân ngây ngô nhất. Chung trường, chung lớp, chung cả đoạn đường về. Ngày ấy chúng tôi cũng chẳng ưa gì nhau, một đứa chỉ biết học và một đứa loi nhoi nhất lớp, duyên đưa đẩy khi tôi bị bắt nạt, người ấy lại đứng ra bảo vệ tôi dù biết sẽ bị liên lụy. Chúng tôi dần đi chung một đoạn đường về nhà, dần chờ nhau khi tan trường, chẳng nói chẳng rằng cứ ở bên nhau như một thói quen như vậy. Để kể về chuyện tình này thì chẳng bút giấy nào viết nổi, vì suốt hơn tám năm đủ sóng gió cuộc đời và lắm thị phi, vậy mà chúng tôi vẫn ở bên.

Sẽ chẳng có gì để nói khi mọi thứ nó cứ mãi êm đềm như thế, rồi đợi một đám cưới trong mơ kết thúc một chuyện tình viên mãn. Cái cảm giác “chán” dần xuất hiện và chiếm hữu lấy tâm trí tôi. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào và nói rằng điều đó có từ bao giờ? 

khong-ngo

Có lẽ là từ lúc tôi phát hiện anh thích người khác, anh lừa dối tôi và tán tỉnh cô gái đó, từ lúc người con gái đó đưa những tin nhắn mùi mẫn giữa anh và cô ấy cho tôi xem, đêm đó tôi đã không biết mình đã rơi hết bao nhiêu nước mắt, vị mặn chua chát bủa vây ướt hết cả gối, lồng ngực tôi đau quặn thắt đến nghẹt thở. 

Tôi buông tay. Tôi chọn kết thúc sau những lần dở dở ương ương, nhưng tôi lần nữa lại không làm được, không biết bằng cách nào mà tôi lại chấp nhận tha thứ. Và điều đó như một cái dằm đâm mãi trong tim, âm ỉ và day dứt. Mỗi lần nhớ đến tôi lại lạnh nhạt và bơ đi, những lúc ở bên cũng buồn vui thất thường, có lẽ đã mất đi thứ gọi là tin tưởng và tôn trọng trong tình yêu. 

Tôi rời thành phố xô bồ và có một công việc ổn định, khoảng thời gian đó, chúng tôi yêu xa. Tính tình tôi thất thường hơn, những tin nhắn nhớ nhung mà anh gửi nó không làm tôi rung động nữa, mọi thứ nó nhạt nhẽo và lạnh vô cùng. Tôi run sợ và chạy trốn cảm xúc, cảm giác cô đơn bủa vây lấy tôi. Nhìn nhau qua màn hình điện thoại, tôi trả lời cho có, để mau chóng kết thúc cuộc gọi. 

Trở về với thực tại, công việc bận rộn làm tôi không chú tâm đến điều khác nữa, hay đó chỉ là cái cớ để tôi chạy trốn thứ gọi là “tình yêu”? Tôi và anh lại chia tay, lý do lần này là anh vô tâm, thì cũng chỉ là cái lý do, sau một tháng không liên lạc, chúng tôi quay lại. Thật buồn cười. Chúng tôi cứ như vậy, cứ như một vòng quay quanh quẩn mà không tìm ra lối thoát, cũng chẳng tìm được đích đến.

o-cai-tuoi-25-phu-nu-khong-con-dam-vo-vap-voi-tinh-758x505

Khoảng thời gian yêu xa đó lại khiến tôi thoải mái vô cùng, dường như tôi thành một con người khác, được thoải mái, tự do làm những điều mà trước kia chưa từng được làm hay chưa từng nghĩ sẽ làm. Tôi đi uống rượu nhiều hơn, cởi mở hơn với mọi người, bắt đầu những mối quan hệ xã giao và giao tiếp nhiều hơn với những người khác giới. 

Sự thay đổi tích cực hơn của tôi về nhiều phương diện khiến tôi bất chợt suy nghĩ liệu thứ mà bấy lâu nay tôi gọi là tình yêu nó có thật sự là tình yêu hay chỉ là sự kiểm soát và thói quen. Tôi bắt đầu cảm nhận rõ sự rối ren trong lòng mình, không biết đối diện sao cũng chẳng biết giải quyết như thế nào?

Anh trở về, anh nói muốn ở cạnh tôi và nói đến chuyện kết hôn, nút thắt trong lòng tôi lại dần dồn đến đỉnh điểm. Đi không nỡ mà ở cũng chẳng xong. Liệu rằng cảm giác của tôi khi cạnh anh có còn gọi là yêu? Cười cười nói nói để đối phó khiến tôi ngột ngạt đến cùng cực. Tim tôi không còn rung động mỗi khi thấy anh, ngay cả khi anh đau lòng tôi cũng chẳng mảy may lo lắng. Tôi tự thấy sự trơ trọi của cảm xúc, liệu rằng nếu tiếp tục thì chúng tôi có hạnh phúc khi ở chung một nhà? Sự dồn nén của tôi sẽ đi đến đâu? Bản thân vẫn không tìm ra lời giải đáp cho chính mình, có lẽ, tôi đã không đủ dũng khí để đối diện với cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Tôi nên bắt đầu từ đâu với mối quan hệ này?

© Mây - blogradio.vn

Xem thêm: Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt 

 

Mây

Đa sầu, đa cảm

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng năm hướng về một người

Tháng năm hướng về một người

Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Tính ra thì thời gian bạn thực sự dành cho bản thân ít ỏi đến đáng thương, đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay. Vậy tại sao lại phải vội vàng đi tìm một người để yêu mà quên mất một người đang cần được bạn yêu thương ở ngay trước mắt - Đó là chính bản thân bạn cơ chứ!

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.

20 điều

20 điều "thô nhưng thật" cần hiểu sớm để đường đời bớt chông gai, thành bại và phúc họa cũng từ đây mà ra

Trưởng thành thật sự là khi hiểu được 20 điều dưới đây. Bạn thấm nhuần được bao nhiêu?

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Hỏi cả bản thân em, sau này không có anh thì em phải chống đỡ thế nào đây. Em đã quen ngày nào cũng nhắn tin với anh, có chuyện gì cũng kể với anh, nhìn thấy gì cũng nghĩ tới anh, thấy quán ăn nào cũng ghi lại để sau này đi với anh… Nhưng làm gì có sau này nữa.

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó ta bên nhau xa lạ Không đi chung chuyến ga nhỏ cuối ngày Không nhìn em đôi mắt biết lung lay Đâu cay đắng mảnh hồn anh tuyệt vọng

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Anh đang chăm chú nghe thì bất chợt lại nhìn trúng đôi mắt cô, lại vô tình bị nó thu hút. Không biết cô có phát hiện ra bản thân mình có đôi mắt rất đẹp hay không, long lanh như chứa đựng ánh sáng của thế giới xung quanh.

"Sống hết mình cho ngày hôm nay"

Cuốn sách kể về một người làm công việc chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối. Người đó đã chứng kiến cái được gọi là “câu chuyện cuối đời” của biết bao người.

Người thông minh thường thích

Người thông minh thường thích "một mình một cõi", không thấy cô đơn mà ngược lại còn hạnh phúc nhờ 3 điều này

Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào những mối quan hệ vô nghĩa, chi bằng học cách tận dụng những lúc ở một mình làm phong phú cuộc sống.

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Làm sao để tôi thừa nhận rằng tôi không còn ưu tú như ngày xưa nữa? Cảm giác bất lực tràn ngập vào khoan ngực tôi, bóng tối vây lấy tôi hằng đêm đến mức việc hít thở thôi cũng khó khăn đến lạ.

back to top