Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ông ngoại tôi

2008-12-25 17:38

Tác giả:


Blog Việt -

Đã nhiều năm trôi qua, trong lòng tôi vẫn luôn in đậm hình ảnh của ông ngoại…

Hồi ấy, gia đình tôi sống ở thị trấn. Cha tôi là công chức Nhà nước, còn mẹ tôi ngày ngày tảo tần buôn gánh bán bưng ngoài chợ huyện. Cha mẹ thường gửi tôi nhờ ông chăm nom. Ông ngoại tôi đã bước qua tuổi “cổ lai hy” và hiền như ông bụt trong chuyện cổ tích. Ông nói giỏi tiếng Pháp và có biệt tài đàn bằng miệng rất hay. Thời trẻ, ông học giỏi và được đi du học ở nước ngoài nhưng ông không màng danh lợi, chỉ thích sống đạm bạc, thanh bần. Mỗi ngày, ông đi dạy Pháp văn cho học sinh là con em các gia đình khá giả trong xóm. Tôi sống bên ông ngoại từ nhỏ, ông rất thương tôi. Ở nhà, ông đút cơm cho tôi ăn, dạy tôi đánh vần, kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, tắm rửa cho tôi những lúc nghịch bẩn, dẫn tôi đến trường, hoặc giả tiếng đàn ru tôi ngủ.

Hình ảnh: deviantart
Hình ảnh: deviantart

Sống cạnh ông, tôi trở thành một người có nề nếp. Ông dạy tôi để đồ đạc ngăn nắp cho dễ nhớ, quần áo đi học về treo lên một chỗ gọn gàng. Mỗi sáng thức dậy, ông bảo tôi nên thường xuyên tập thể dục để rèn luyện thân thể khỏe mạnh. Ông dạy tôi “nghèo cho sạch, rách cho thơm”. Dạy cho tôi tình yêu thương lòai vật, những điều hay lẽ phải và lối xử thế ở đời... Điều nào tốt nên duy trì, điều nào không tốt cần lọai bỏ. Ông thường khuyên tôi : “Mình là người Á Đông thì phải sống sao cho đúng với đạo lý của người Á Đông”. Trong mắt tôi, ông còn là một người cha, một người bạn...

Tôi nhớ có lần, tôi cùng bọn trẻ hàng xóm ném đá chọc một bà cụ ăn xin. Năm đó tôi còn nhỏ xíu. Biết được chuyện này, ông buồn lắm. Xoa đầu tôi, ông nhỏ nhẹ nói : “Người ta không có con có cháu, vì già yếu và bị mất sức lao động nên bất đắc dĩ phải đi xin ăn, đáng lẽ cháu phải thương họ nhiều hơn mới phải. Ở đời, con người ai cũng như nhau. Thấy ai đói rách thì thương, rách thì cho mặc, đói thì cho ăn. Thương người như thể thương thân, nhường cơm sẻ áo lòng nhân mới là, cháu ạ!”.

Đó là bài học đầu đời mà tôi không bao giờ quên.

Ông còn dạy tôi :

“Này con, thấy người già tàn tật
Băng qua đường con phải làm sao ?
Con sẽ chạy, song không hấp tấp
Đến dẫn người qua lộ cho mau
...
Con đang giỡn ở bên quốc lộ
Đám tang qua, con phải làm gì ?
Con cúi đầu chào người xấu số
Và dành đường cho đám tang đi...” 

Hình ảnh: deviantart
Hình ảnh: deviantart

Năm tôi được bảy tuổi, ông ngoại qua đời sau cơn bệnh nặng. Tuổi già sức yếu, ông thanh thản ra đi vĩnh viễn vào một mùa thu buồn. Ngày người ta đem ông đi chôn cất, tôi khóc hết nước mắt.

Thu đến thu đi, đã hơn 25 mùa lá rụng. Mỗi năm đến ngày giỗ, tôi thành kính thắp ba nén hương lên bàn thờ để tưởng nhớ về ông ngoại. Ông luôn mong tôi trở thành một người tốt, có ích cho xã hội. những điều ông dạy, tôi đã ý thức và tạo cho mình một nhân cách sống. Ông đã dạy cho tôi bài học làm người, một hành trang cần thiết để tôi bước chân vào đời... 

Hình ảnh đại diện của tác giả
Hình ảnh đại diện của tác giả

Ông ngoại ơi!

Blogger  Bạch Công Tử

Vài nét về blogger: Bạch Công Tử - “Đa tình, lãng mạn, chân thành và tôn trọng tình bạn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top