Ở nơi nào đó, hãy luôn sống hạnh phúc nhé!
2020-09-18 01:20
Tác giả: Hoa Lê
blogradio.vn - Dù thế nào chăng nữa, tớ cũng thấy mình thật may mắn khi gặp được câu, cậu làm bạn tớ, quan tâm, chăm sóc tớ kể cả cậu đã không nhớ lâu rồi. Tớ sống bằng lòng cảm kích và biết ơn, luôn là vậy.
***
Gửi cậu, người bạn thân của tớ
Chẳng hiểu sao nay tớ nhớ cậu. Mà thực ra thì thỉnh thoảng tớ vẫn nhớ về cậu. Chỉ có điều, mọi lần nghĩ về cậu tớ hay thay bằng suy nghĩ khác, hôm nay tớ mặc những suy nghĩ cứ sinh ra và lớn lên một cách tự nhiên cho đến khi viết thành những dòng tâm sự.
Cậu dạo này thế nào? Cuộc sống cậu ổn không? Công việc tốt không? Gia đình có hạnh phúc không? Lúc nào tớ cũng mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu. Cũng đừng lo lắng cho tớ hay nghĩ gì về tớ cậu nhé. Chẳng có nỗi đau nào tớ không vượt qua. Chẳng có thử thách nào khiến tớ trùng bước. Chỉ là... tớ muốn ngưng lại... sống chậm để cảm nhận cuộc sống tốt hơn, nhìn đời sâu sắc hơn.
Thời gian trôi nhanh cậu nhỉ? Bọn mình xa nhau được hai năm rồi. Hai năm tớ không liên lạc và cắt đứt mọi thông tin. Có lẽ cậu sẽ buồn vì hành động đó của tớ. Tớ xin lỗi! Nhưng cậu hãy hiểu cho tớ, làm ơn hãy hiểu cho tớ. Tớ có những khổ tâm mà sau khi cậu quyết định đi trên con đường khác, tớ không chia sẻ được. Có điều, xin cậu hãy tin rằng, tớ luôn ủng hộ mọi quyết định của cậu.
Bây giờ Hà Nội đang giữa hạ nên tiết trời thực sự rất oi ả. Bao nhiêu năm sống ở Hà Nội mà tớ vẫn thấy khó thích nghi với kiểu thời tiết này kinh khủng. Nhưng tớ cũng phải làm quen thôi. Giống như không có cậu tớ lại có thêm những người bạn mới vậy.
Năm nay chẳng những thời tiết khắc nghiệt mà mọi thứ đều khắc nghiệt cậu nhỉ? Từ đầu năm đến giờ, sắp nửa năm trôi qua mà tớ vẫn chẳng làm được việc gì ra hồn.
Tớ vừa có một chuyến về thăm nhà, vừa tĩnh tâm suy nghĩ, vừa nghỉ ngơi. Việc đầu tiên sau khi trở lại Hà Nội là tớ đi làm thủ tục thi Đại lý Thuế. Thực ra, lúc này tớ hiểu, tớ không coi trọng nhiều chứng chỉ đó. À cho cậu biết: Đó là chứng chỉ cho những ai làm kế toán mà theo hướng chuyên viên tư vấn thuế. Đó là một trong những chứng chỉ khá quan trọng đối với chuyên môn bọn tớ. Tớ đăng ký thi vì lúc đầu có ý định mở công ty vì để mở được công ty dịch vụ làm về thuế phải có hai chứng chỉ trở lên. Giờ tớ hết ý định đó rồi nên tớ đi thi như công việc phải làm trong đời dù có thể lựa chọn bỏ. Hôm nay tớ vừa đến trường làm thủ tục xong còn mai là ngày thi chính thức. Mà thôi, nói nhiều chuyên môn người làm kỹ thuật như cậu cũng chẳng hiểu đâu?
Chẳng hiểu giờ cậu còn quan tâm tớ như trước không? Chắc cậu ghét tớ lắm! Không sao cả! Có lẽ chỉ có cách đó cậu mới không phải bận tâm nhiều về tớ để dành thời gian vun vén, chăm sóc cho gia đình nhỏ của cậu. Cũng có thể lâu rồi cậu bớt quan tâm tớ mà tớ chẳng nhận ra. Biết đâu tớ vẫn ảo tưởng quá! Tim tớ có những vết khắc cậu à. Những vết khắc về một thời đã xa. Dù thế nào chăng nữa, tớ cũng thấy mình thật may mắn khi gặp được câu, cậu làm bạn tớ, quan tâm, chăm sóc tớ kể cả cậu đã không nhớ lâu rồi. Tớ sống bằng lòng cảm kích và biết ơn, luôn là vậy. Nếu đọc được những dòng này của tớ, thì hãy mỉm cười cậu nhé và đừng lo lắng cho tớ. Tớ ổn. Tớ rất ổn, cậu à!
Người bạn thân bây giờ chỉ có thể im lặng nghĩ về cậu, không dám dõi theo, không dám mong cầu.
Ở nơi nào đó, hãy luôn sống vui vẻ và hạnh phúc, cậu nhé!
Bạn của cậu
Hoa Lê
Hà Nội, ngày 06 tháng 06 năm 2020
© Hoa Lê - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mất đi những người bạn thân còn buồn hơn cả thất tình | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...