Những ngôi sao trên bầu trời đêm
2022-05-18 01:20
Tác giả: Hoa Lê
blogradio.vn - Bầu đêm trời bây giờ vẫn có sao nhưng những ngôi sao trong mắt người trưởng thành khác nhiều sao trong mắt trẻ thơ. Và nơi tôi ở, một căn phòng trọ nhỏ giữa lòng Hà Nội, có một cái cửa sổ để tôi nhìn ngắm bầu trời, nhưng đập vào mắt tôi chỉ là những ngôi nhà, ánh đèn rực sáng cả bầu trời không sao.
***
Hồi nhỏ, vào những buổi tối mùa hạ, tôi thường trèo thang lên mái bếp cạnh nhà. Mỗi lần nằm trên đó tôi thường duỗi thẳng chân tay, ngửa mặt lên trời để nhìn ngắm những vì sao.
Hồi đó, thế giới bên ngoài đối với một đứa trẻ nhỏ chưa từng được đi đâu xa khỏi lũy tre làng như tôi thật là rộng lớn, mênh mông. Chính điều đó khiến cho một đứa trẻ thích khám phá như tôi cực kỳ hào hứng và thích thú nhưng xen lẫn điều đó cũng có chút lo sợ. Dẫu vậy, tôi vẫn rất muốn đi khám phá thế giới.
Tôi tưởng tượng mình bay tới một nơi nào đó, nó rất xa lạ, nhưng mà đẹp hơn nơi quê nhà tôi đang sống, bình yên và sầm uất hơn. Tôi say mê đi trên phố ngắm những món đồ lung linh, rực rỡ ánh đèn. Tôi xem người ta làm ảo thuật, nhảy múa và hát ca.
Tôi lạc vào những cửa hàng tạp hóa bán đồ ăn cho trẻ con như bim bim, quẩy, kem…Tôi ghé cửa hàng vải, nơi có nhiều loại đẹp ơi là đẹp, màu sắc cực kỳ lòe loẹt và bắt mắt. Những chiếc váy xòe quý tộc kiểu châu Âu thời cổ bày bán. Những âm thanh làm cho tôi cảm thấy tôi không ấn tượng mấy về con người nơi đây. Họ nói tiếng gì tôi không rõ. Có đứa trẻ thơ nào mà trong đời không mơ ước thế giới đó cơ chứ? Đối với một đứa con gái mộng mơ như tôi, điều đó lại càng nhiều hơn vì thế mà tần suất tôi lên mái bếp mỗi đêm ngày càng nhiều thêm.
Thỉnh thoảng, bà nội đang chập chờn (lúc này bà nội có tuổi rồi nên không ngủ được), thấy tôi rón rén, bà nội khẽ hỏi.
“Thế định đi đâu?”
Tôi đâu nhớ mình có trả lời hay không? Chắc bà nội chỉ hiểu tôi ra ngoài vệ sinh thôi. Bố tôi, mẹ tôi, chị gái và cả em trai tôi đều đã ngủ rồi. Đêm quá khuya, tiếng mục đồng rả rích, tiếng chó sủa khiến tiếng cửa tôi mở bớt kẽo kẹt hơn mà tan vào đêm cùng những âm thanh nghe đến lao lòng, da diết. Nhưng đó là âm thanh quen thuộc của làng quê mà sau này, dù đi đâu xa tôi cũng hay nghĩ về nó. Một thứ âm thanh thật dịu dàng, đặc trưng, buồn man mác mà cũng làm cho miền quê trở lên yên bình hơn về đêm.
Tôi thường nằm trên đó tới gần sáng. Nếu có thể, tôi rất muốn xây cất một nơi trú chân, trú cuộc đời tôi trên đó, vĩnh viễn. Vì tôi sợ nhiều thứ.
Tôi thích nhất là cái cảm giác mình nằm thả lỏng bản thân, chỉ tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên mà cuộc sống ban tặng. Những ngôi sao lấp lánh thao thức. Những ngọn gió nô đùa thâu đêm suốt sáng. Thỉnh thoảng, gió khiến cho những chiếc lá va vào nhau kêu sột soạt. Hồi đó, làng quê còn nhiều cây nhưng không mấy um tùm, không có nhiều nhà cao tầng như bây giờ nên tầm mắt của tôi có thể phóng đi rất xa. Có lúc tôi còn có cảm giác như mình đang bay trên dải ngân hà để nhìn ngắm vũ trụ.
Tuyệt quá. Thật là kỳ diệu.
Mặc dù là một đứa trẻ mộng mơ là vậy nhưng sáng ra tôi vẫn dậy, rời khỏi chốn “thiên đường” được tôi thiết lập, đánh dấu chủ quyền không ai xâm nhập được. Tôi rón rén trở lại chái bà, nằm yên lặng như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc đầu bà nội tôi còn nói, sau bà nội đã quen và thường nín lặng. Có lúc tôi đi bà còn dặn “Cẩn thận không để bố biết nó lại mắng cho”.
Lúc nhỏ, quả thực những lời mắng mỏ đó khiến tôi cảm thấy tổn thương ghê gớm. Và cũng chính điều đó mà tôi có cảm giác mình được bảo bọc dưới bầu trời, trong sự yêu thương vô bờ bến của nó, của bà nội tôi.
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn luôn nhớ về những ký ức vùng trời đó, mái bếp, những đêm hè đầy sao nhưng không sao tìm lại được những con người vừa đáng giận vừa đáng thương kia nữa. Họ đã ra đi lâu quá rồi. Tôi không thể nhớ nổi gương mặt họ. Thế nên, cứ khi nào nhớ họ, tôi đều lôi những mẩu ký ức đó ra để nhìn ngắm, vuốt ve. Bầu đêm trời bây giờ vẫn có sao nhưng những ngôi sao trong mắt người trưởng thành khác nhiều sao trong mắt trẻ thơ. Và nơi tôi ở, một căn phòng trọ nhỏ giữa lòng Hà Nội, có một cái cửa sổ để tôi nhìn ngắm bầu trời, nhưng đập vào mắt tôi chỉ là những ngôi nhà, ánh đèn rực sáng cả bầu trời không sao.
Hà Nội, ngày 08 tháng 5 năm 2022
© Hoa Lê - blogradio.vn
Xem thêm: Đợi mưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu