Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những điều ấm áp trong tim

2022-03-05 01:25

Tác giả: Cam


blogradio.vn - Quân đứng cạnh bên gốc phượng già, dịu dàng nhìn tôi hệt như ngày chia tay hôm ấy. Trong nắng chiều ấm áp, nụ cười của cậu một lần nữa làm tôi tan ra trong xúc cảm nghẹn ngào.

***

Cuối cấp ba, lớp tôi có thêm một thành viên mới, đó là Quân, một nam sinh cùng tên với tôi, có nét mặt hiền lành, cao ráo và điển trai. Và chính vì vẻ ngoài ưa nhìn của mình, cậu tự nhiên trở thành tâm điểm của mấy bạn nữ trong lớp, ai cũng muốn được ngồi cạnh “soái ca”, chỉ có tôi là vô tâm hời hợt, không chút mảy may vì phải bận tám chuyện với mấy đứa bạn. Bỗng cô chủ nhiệm bảo tôi.

- Tử Quân, di chuyển đến vị trí thứ hai, bàn thứ ba, chỗ ngồi của em đó.

Tôi đứng dậy, đi đến vị trí mà cô đã sắp xếp, mong là ngồi cạnh người quen nhưng nào ngờ bạn cùng bạn của tôi lại chính là Quân, người bạn mà tôi còn chưa có cơ hội nhìn rõ mặt. Thấy tôi đến, Quân chào hỏi.

- Chào bạn, mình làm quen nha.

Cậu nở một nụ cười hiền, đẹp dịu dàng tựa những ánh nắng mai. Trong phút chốc tôi dường như bị hớp hồn bởi nụ cười ấy, phải mất mấy giây sau mới trở lại trạng thái bình thường. Lúc bấy giờ, tôi mới ngây ngốc mỉm cười đáp lại lời chào của cậu. Vậy là chúng tôi từ hai người xa lạ trở thành bạn cùng bàn và dần trở nên thân thiết.

ruc_-_ro

Quân không những hiền lành, đẹp trai mà còn học rất giỏi, đặc biệt là môn toán. Biết tôi học toán không tốt nên cứ sau mỗi giờ toán là cậu lại hỏi xem tôi có chỗ nào không hiểu để cậu hướng dẫn lại. Thế nên, từ khi ngồi cạnh cậu, thành tích môn Toán của tôi cũng tăng lên đáng kể. Và để đáp lại “ân tình” đó, tôi cũng đã giúp cậu học tốt những môn không thuộc sở trường của cậu. Và cứ như thế chúng tôi trở thành hai mảnh ghép không thể tách rời, bị phụ thuộc vào nhau từ khi nào không hay biết.

Một lần, trong buổi lao động vệ sinh, tôi trèo lên cửa sổ để lau chỗ kính trên cao thì bị một cậu bạn tinh nghịch của lớp dọa giật mình nên ngã từ trên cao xuống. Trong khoảnh khắc, tôi như lạc mất hồn phách, đến khi nằm sóng soài trên sàn tôi mới bàng hoàng nhận ra là mình đang nằm trên người một ai đó. Các bạn khác trong lớp cũng chạy đến đỡ tôi và người kia dậy, lúc này tôi mới biết người đã cứu tôi là Quân. Cậu vừa đứng dậy đã hớt hải hỏi han tôi.

- Tử Quân có sao không? Có bị thương ở đâu không?

Tôi không nói gì, cứ thẫn thờ nhìn Quân mãi, đến khi cậu gọi tên tôi lần nữa tôi mới giật mình đáp.

- Không… Không sao. Cảm ơn Quân đã cứu tôi.

Quân cười.

- Có gì đâu, Tử Quân không sao là tôi mừng rồi.

Chợt tôi nhìn thấy cánh tay Quân có một vết bầm tím, tôi vừa định hỏi thăm thì cậu đã vội chạy đi đâu đó. Cuối buổi lao động, tôi chuẩn bị ra về thì Quân trở lại, cậu kéo tôi ngồi xuống băng ghế ở hành lang, móc trong túi ra một tuýp gel xoa bóp rồi cầm lấy cánh tay tôi thoa lên chỗ bầm ở khuỷu tay. 

Tôi ngạc nhiên vô cùng, làm sao Quân có thể thấy vết bầm mà chính tôi còn không nhận ra? Trong phút giây, tôi nghe tim mình xáo động. Trong mắt tôi bây giờ, Quân tuyệt vời biết bao.

yeu_-78

Thoa thuốc xong, Quân bảo.

- Tử Quân về nhà cũng cố gắng thoa thuốc đều đặn, như vậy mới mau khỏi.

- Vậy là nảy giờ Quân bỏ lao động là do phải chạy đi mua thuốc cho tôi sao?

Quân gật đầu. Tôi tiếp.

- Sao Quân biết tôi bị thương?

Quân nhìn tôi, mỉm cười.

- Khi mình quan tâm một ai đó mình sẽ biết thôi.

Câu trả lời của Quân tự dưng làm tôi bối rối đến lạ.

- Quân…

Đột nhiên, cậu cười lớn, vỗ vào vai tôi.

- Tử Quân là chí cốt của tôi mà làm sao không quan tâm cho được.

À hoá ra chỉ là “chí cốt”, vậy mà tôi lại tưởng tượng ra một điều gì đó xa xôi hơn. Tôi cười trừ vì thấy xấu hổ quá.

Kể từ hôm ấy, tình cảm của tôi dành cho Quân không còn đơn thuần là tình bạn nữa. Dẫu biết trong mắt Quân tôi chỉ là một người bạn nhưng sao lòng vẫn cứ nhớ thương? Muốn một lần được nói ra hết tâm tư giấu kín nhưng chỉ sợ đến tình bạn cũng không giữ nỗi. Cũng đã nhiều lần tôi cố dặn lòng là phải quên đi nhưng có bao giờ làm được. Thế nên chỉ đành âm thầm nhớ, âm thầm thương, âm thầm chờ đợi, âm thầm đơn phương.

yeu_-9051

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hoa phượng đã bắt đầu e ấp dưới tán lá, hạ về. Tôi ngồi bên ô cửa, lặng ngắm hàng phượng già đang háo hức trổ bông mà lòng buồn man mác, bởi tôi biết đây là mùa hạ cuối cùng của chúng tôi.

Qua hôm nay, chúng tôi sẽ không còn là học sinh, sẽ không còn chênh vênh và sẽ không còn cả những ngây ngô, dại khờ của tuổi mười bảy. Chúng tôi rồi sẽ lớn, sẽ bước đi trên con đường mà mình đã chọn và sẽ trở thành người mà chúng tôi mơ ước.

Trong không khí náo nhiệt của buổi lễ tổng kết, tôi đưa mắt nhìn Quân, người mà tôi đem lòng thương mến. Cậu vẫn vậy, vẫn là chàng trai hiền lành, đáng yêu như ngày đầu gặp gỡ. Nụ cười của cậu vẫn là nụ cười của nắng, dịu dàng, ấm áp mà lại khiến người ta say. Thế nhưng, còn bao lâu để được thấy nụ cười ấy. Bởi sau hôm nay Quân sẽ đi du học. Cậu sẽ đến một vùng trời mới, một vùng trời xa lạ, nơi không có gia đình, không có bạn bè và không có tôi. Ở nơi đó, cậu sẽ tìm thấy ước mơ, tìm thấy tình yêu của đời mình và rồi cậu sẽ hạnh phúc.

Đứng giữa dòng người tấp nập, kẻ khóc, người cười, nói lời tạm biệt mái trường thân yêu, tôi cảm thấy mình thật lẻ loi. Tôi ước Quân đừng đi. Tôi muốn chạy ngay đến bên cạnh cậu, níu tay cậu, nói rằng tôi thích cậu, mong cậu đừng đi nhưng với tư cách gì.

Chiều hôm đó, tôi lang thang dọc bờ sông mong tìm được chút thư thái cho mình thì tình cờ gặp Quân. Bên gốc phượng già, chúng tôi luyên huyên với nhau bao nhiêu là chuyện. Bỗng Quân hỏi tôi.

- Tôi đi rồi… Tử Quân có nhớ tôi không?

Tôi nhìn Quân, có chút bối rối.

- Chắc là có.

Quân cười với tôi rồi đưa mắt về phía xa xăm, chậm rãi.

- Mong là ngày tôi trở về, Tử Quân vẫn còn nhớ tôi.

yeu_-8916

Dưới ánh nắng chiều đang dần tàn lụi, chúng tôi chia tay nhau mà không hẹn ngày gặp lại. Tôi dõi mắt trông theo bóng dáng Quân đang dần xa khuất, trái tim bồi hồi những cảm xúc không tên.

Cũng đã qua mấy mùa hoa nở, bao nhiêu tháng đợi năm chờ cũng chẳng thấy người đâu. Vậy mà cứ mỗi khi hạ đến, tôi vẫn âm thầm lặng lẽ tản bộ bên bờ sông. Vì lỡ đem lòng say đắm một gương mặt, yêu mến một nụ cười mà mấy năm qua tôi chưa từng mở lòng đón nhận ai. Dưới tán phượng hồng rực rỡ, tôi thở dài một tiếng, thế là cũng như mọi khi Quân vẫn chưa trở về.

Tôi lặng thinh, đưa tay đón từng cánh hoa rơi, giữ cánh hoa trong lòng tựa như giữ mối tình thầm lặng. Tôi vừa rời đi, bỗng nghe từ đằng sau vọng tới một giọng nói.

- Tôi trở về rồi, Tử Quân có còn nhớ tôi không?

Tôi nghe tim mình bồi hồi trong ngực, chợt thấy sống mũi cay cay, giọng nói này sao mà quen thuộc quá, phải chăng là của người mà tôi chờ đợi bấy lâu nay? Bất chợt một cơn gió lướt qua, những cánh phượng hồng lất phất bay, tôi ngoái đầu nhìn lại, ngỡ ngàng nhận ra người đó chính là Quân. 

Quân đứng cạnh bên gốc phượng già, dịu dàng nhìn tôi hệt như ngày chia tay hôm ấy. Trong nắng chiều ấm áp, nụ cười của cậu một lần nữa làm tôi tan ra trong xúc cảm nghẹn ngào.

Quân bước đến bên cạnh, hỏi tôi.

- Nhớ tôi không?

Tôi nhìn cậu, mắt ngấn lệ rưng rưng, chỉ khẽ gật đầu mà không thốt nên câu. Cậu nhìn tôi âu yếm, bảo rằng cậu cũng nhớ tôi.

© Cam - blogradio.vn

Xem thêm: Cuộc sống này đã đủ mệt rồi, đừng mãi day dứt chuyện quá khứ | Radio Tâm Sự

Cam

Thiếu tài năng, thừa nỗ lực.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top