Nơi nào có mẹ nơi đó là thiên đường hạnh phúc
2016-09-30 01:15
Tác giả:
"Con đi đây, đi cho cha mẹ vừa lòng, con sẽ đi khỏi cái nhà nghèo nàn này. Rồi cha mẹ sẽ thấy con sẽ giàu như thế nào, một năm thôi con sẽ giàu có và khiến ai cũng ngưỡng mộ mình. Ở mãi trong cái xóm nghèo này, cái nhà nát này thì đến khi nào mới ngẩng mặt lên nổi."
Đó là những lời nói của một cô bé tuổi trạc đôi mươi lớn tiếng với chính người mẹ của mình... Giọng nói to xé tan cái không gian yên tĩnh của buổi chiều tà nơi xóm nhà lá ven sông ấy. Từng lời từng chữ của cô gái đó làm tôi chợt nhớ tới câu chuyện của tôi chỉ cách đây mới một năm thôi...
Chỉ vỏn vẹn câu nói:
"Con đi đây"
Tôi xách cái balô cũ bước lên chiếc xe khách đời xưa cổ, bắt đầu cuộc hành trình đi tìm cái giàu, đi thực hiện cái khát vọng cao xa của chính mình. Chiếc xe lăn bánh bỏ lại phía sau là một người phụ gầy gò với những hàng nước mắt đang từ từ chảy xuống. Tôi đi mà không thèm quay đầu lại, chỉ một câu nói là ngoảnh mặt đi, để lại đó không chỉ là mẹ mà còn là kỉ niệm, là tuổi thơ. Tôi bỏ mọi thứ chỉ để đánh đổi một chữ "tiền".
Tôi đã đánh đổi một nơi tôi cho là thấp kém nhưng nó đã che mưa che nắng cho tôi bao nhiêu năm qua để đổi lấy một nơi mà tôi cho là xa hoa nhưng chỉ cần trời trở lạnh là tôi cũng bệnh ngay. Không phải chỉ có cái lạnh của bên ngoài làm tôi bệnh mà còn có cả cái lạnh từ trong tâm hồn nó làm tôi tê liệt cả suy nghĩ, cả khát vọng, cả quyết tâm. Ở ngoài xã hội thì có ai mà cho không bạn cái gì không? Bạn lấy của người ta cái bánh thì bạn phải trả tiền lại cho người ta, đâu như ở nhà chỉ cần thấy là lấy ăn ngay không cần phải suy nghĩ. Khi bạn chấp nhận ra xã hội là bạn cũng phải chấp nhận xin lỗi người khác dù bạn không phải là người có lỗi, nhưng bạn phải nhớ rằng người ta có tiền, có địa vị thì người ta luôn đúng.
Tôi đã đánh đổi cuộc sống an nhàn tràn ngập yêu thương bên người thân mình để đổi lấy sự ghẻ lạnh, tàn nhẫn của xã hội. Họ cười nói với tôi nhưng sau lưng là nhiều lời cay nghiệt, cười cợt về tôi, thế mà tôi cứ cho rằng họ tốt với mình lắm. Còn gia đình tôi, người thân của tôi, họ nói những lời khó nghe nhưng ẩn sâu trong đấy là tình yêu thương, quan tâm vô bờ bến, vậy mà tôi đâu có nhận ra...
Tôi đã đánh đổi cái cuộc sống mà tôi cho là gò bó, tù túng để đổi lấy cuộc sống tự do, thoải mái nơi Sài Gòn lộng lẫy. Nhưng để được sống thoải mái ở cái nơi lộng lẫy ấy là tôi phải làm việc một ngày 12 đến 15 giờ đồng hồ, không được nghỉ bất cứ ngày nào nếu không muốn bị đuổi việc. Vậy có xem là thoải mái không? Tôi làm việc cật lực chỉ để đủ tiền đổi chiếc xe mới, mua cái điện thoại xịn, sắm đôi giày hàng hiệu mà tôi ao ước. Vậy mà tôi cho rằng mình đánh đổi công sức vì những thứ đó là xứng đáng. Tôi nghĩ mình làm như vậy là mình đang tự yêu chính bản thân mình. Nhưng không phải, tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình. Từ khi lên Sài Gòn, chưa bao giờ tôi tự thả lỏng được tâm lý của mình để đầu óc nhẹ nhàng hơn. Tôi chạy theo cái phù du xa hoa vật chất ấy mà quên rằng chỉ cần mỗi tháng tôi lấy số tiền dành dụm đó gửi về cho mẹ thì có lẽ mẹ đã không bỏ tôi mà đi.
"Tôi đã rời bỏ sự ấm ám để chọn lấy sự lãnh lẽo, cô đơn"
Những cuộc điện thoại thưa dần, những câu trả lời qua loa gấp gáp chỉ vì tôi bận phải làm việc. Tôi thờ ơ sự quan tâm của mẹ, tôi vô tâm không để ý rằng khi nói chuyện với tôi giọng mẹ đã yếu hơn, khàn đi nhiều hơn. Tôi làm việc để cung phụng cho nhu cầu, sở thích của bản thân tôi mà quên đi trách nhiệm làm con phải lo cho người đã có công tái tạo ra mình. Để đến lúc tôi nhận ra và hối hận thì đã quá muộn rồi...
Ngày mẹ mất, tôi đang tăng ca trong xưởng làm, mẹ bị đột quỵ, hàng xóm xung quanh đã đưa mẹ tôi vào viện. Họ làm cái công việc mà đáng lẽ ra phải do người làm con của tôi làm. Ngày tôi về, "ngôi nhà tình thương" vẫn ở đó, nhưng bây giờ tôi đã không còn nghe giọng nói của mẹ được nữa, không còn được mẹ vuốt tóc mỗi khi về nhà, không còn được ôm mẹ ngủ mỗi khi trời lạnh, không thể xoa bàn tay gầy guộc của mẹ mỗi khi hai mẹ con ngồi tâm sự, không còn được nghe mẹ mắng mỗi khi tôi làm sai hay cãi lời mẹ nữa,... Cái còn lại chỉ là kí ức, hình ảnh người mẹ gầy với gánh rau trên vai in sâu trong tâm trí tôi.
Giờ đây chỉ còn lại tôi lạc lõng cô đơn. Chính tôi là người đã bỏ mẹ ra đi tìm cái hào nhoáng bên ngoài, chính tôi đã bỏ lại căn nhà tràn ngập tiếng cười để đổi lấy nước mắt khi bị vấp ngã bên ngoài. Tôi tiết kiệm từng đồng để mua đồ hàng hiệu, còn mẹ bán từng bó rau, trái bầu, trái bí,... để có tiền gọi điện hỏi thăm tôi hàng ngày. Tôi làm mọi thứ để có thể kiếm được đồng tiền, để người khác không còn xem thường tôi nữa, nhưng giờ dù xung quanh có xem trọng tôi, ngưỡng mộ tôi thì tôi cũng không còn cảm thấy hạnh phúc mà thay vào đó là sự hối hận, dằn vặt đang xâm chiếm suy nghĩ của tôi. Và tôi nhận ra rằng đồng tiền khiến tôi mất nhiều hơn là nhận được.
Tôi hy vọng rằng cô bé đó có thể hạnh phúc, và thành công bằng sự quyết tâm đang trỗi dậy trong cô. Nhưng tôi không mong rằng cô bé đó sẽ đánh đổi mọi thứ để nhận lại sự hối hận, đau khổ như tôi bây giờ.
Tôi dám chắc rằng, "Nhà" là nơi khiến bạn hạnh phúc nhất dù bạn cho rằng nơi đó là nghèo nàn nhưng nơi đó luôn có một thiên thần khiến bạn vui vẻ và hạnh phúc nhất - Đó là mẹ. Nên nhớ rằng nơi nào có thiên thần thì nơi đó là "thiên đường hạnh phúc".
© Phương Trương – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Khói chiều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu