Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nơi nào có mẹ nơi đó là thiên đường hạnh phúc

2016-09-30 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đã đánh đổi cuộc sống an nhàn tràn ngập yêu thương bên người thân mình để đổi lấy sự ghẻ lạnh, tàn nhẫn của xã hội. Họ cười nói với tôi nhưng sau lưng là nhiều lời cay nghiệt, cười cợt về tôi, thế mà tôi cứ cho rằng họ tốt với mình lắm. Còn gia đình tôi, người thân của tôi, họ nói những lời khó nghe nhưng ẩn sâu trong đấy là tình yêu thương, quan tâm vô bờ bến, vậy mà tôi đâu có nhận ra...

***

"Con đi đây, đi cho cha mẹ vừa lòng, con sẽ đi khỏi cái nhà nghèo nàn này. Rồi cha mẹ sẽ thấy con sẽ giàu như thế nào, một năm thôi con sẽ giàu có và khiến ai cũng ngưỡng mộ mình. Ở mãi trong cái xóm nghèo này, cái nhà nát này thì đến khi nào mới ngẩng mặt lên nổi."

Đó là những lời nói của một cô bé tuổi trạc đôi mươi lớn tiếng với chính người mẹ của mình... Giọng nói to xé tan cái không gian yên tĩnh của buổi chiều tà nơi xóm nhà lá ven sông ấy. Từng lời từng chữ của cô gái đó làm tôi chợt nhớ tới câu chuyện của tôi chỉ cách đây mới một năm thôi...

Chỉ vỏn vẹn câu nói:

"Con đi đây"

Tôi xách cái balô cũ bước lên chiếc xe khách đời xưa cổ, bắt đầu cuộc hành trình đi tìm cái giàu, đi thực hiện cái khát vọng cao xa của chính mình. Chiếc xe lăn bánh bỏ lại phía sau là một người phụ gầy gò với những hàng nước mắt đang từ từ chảy xuống. Tôi đi mà không thèm quay đầu lại, chỉ một câu nói là ngoảnh mặt đi, để lại đó không chỉ là mẹ mà còn là kỉ niệm, là tuổi thơ. Tôi bỏ mọi thứ chỉ để đánh đổi một chữ "tiền".

Nơi nào có mẹ nơi đó là thiên đường hạnh phúc

Tôi đã đánh đổi một nơi tôi cho là thấp kém nhưng nó đã che mưa che nắng cho tôi bao nhiêu năm qua để đổi lấy một nơi mà tôi cho là xa hoa nhưng chỉ cần trời trở lạnh là tôi cũng bệnh ngay. Không phải chỉ có cái lạnh của bên ngoài làm tôi bệnh mà còn có cả cái lạnh từ trong tâm hồn nó làm tôi tê liệt cả suy nghĩ, cả khát vọng, cả quyết tâm. Ở ngoài xã hội thì có ai mà cho không bạn cái gì không? Bạn lấy của người ta cái bánh thì bạn phải trả tiền lại cho người ta, đâu như ở nhà chỉ cần thấy là lấy ăn ngay không cần phải suy nghĩ. Khi bạn chấp nhận ra xã hội là bạn cũng phải chấp nhận xin lỗi người khác dù bạn không phải là người có lỗi, nhưng bạn phải nhớ rằng người ta có tiền, có địa vị thì người ta luôn đúng.

Tôi đã đánh đổi cuộc sống an nhàn tràn ngập yêu thương bên người thân mình để đổi lấy sự ghẻ lạnh, tàn nhẫn của xã hội. Họ cười nói với tôi nhưng sau lưng là nhiều lời cay nghiệt, cười cợt về tôi, thế mà tôi cứ cho rằng họ tốt với mình lắm. Còn gia đình tôi, người thân của tôi, họ nói những lời khó nghe nhưng ẩn sâu trong đấy là tình yêu thương, quan tâm vô bờ bến, vậy mà tôi đâu có nhận ra...

Tôi đã đánh đổi cái cuộc sống mà tôi cho là gò bó, tù túng để đổi lấy cuộc sống tự do, thoải mái nơi Sài Gòn lộng lẫy. Nhưng để được sống thoải mái ở cái nơi lộng lẫy ấy là tôi phải làm việc một ngày 12 đến 15 giờ đồng hồ, không được nghỉ bất cứ ngày nào nếu không muốn bị đuổi việc. Vậy có xem là thoải mái không? Tôi làm việc cật lực chỉ để đủ tiền đổi chiếc xe mới, mua cái điện thoại xịn, sắm đôi giày hàng hiệu mà tôi ao ước. Vậy mà tôi cho rằng mình đánh đổi công sức vì những thứ đó là xứng đáng. Tôi nghĩ mình làm như vậy là mình đang tự yêu chính bản thân mình. Nhưng không phải, tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình. Từ khi lên Sài Gòn, chưa bao giờ tôi tự thả lỏng được tâm lý của mình để đầu óc nhẹ nhàng hơn. Tôi chạy theo cái phù du xa hoa vật chất ấy mà quên rằng chỉ cần mỗi tháng tôi lấy số tiền dành dụm đó gửi về cho mẹ thì có lẽ mẹ đã không bỏ tôi mà đi.

"Tôi đã rời bỏ sự ấm ám để chọn lấy sự lãnh lẽo, cô đơn"

Những cuộc điện thoại thưa dần, những câu trả lời qua loa gấp gáp chỉ vì tôi bận phải làm việc. Tôi thờ ơ sự quan tâm của mẹ, tôi vô tâm không để ý rằng khi nói chuyện với tôi giọng mẹ đã yếu hơn, khàn đi nhiều hơn. Tôi làm việc để cung phụng cho nhu cầu, sở thích của bản thân tôi mà quên đi trách nhiệm làm con phải lo cho người đã có công tái tạo ra mình. Để đến lúc tôi nhận ra và hối hận thì đã quá muộn rồi...

Nơi nào có mẹ nơi đó là thiên đường hạnh phúc

Ngày mẹ mất, tôi đang tăng ca trong xưởng làm, mẹ bị đột quỵ, hàng xóm xung quanh đã đưa mẹ tôi vào viện. Họ làm cái công việc mà đáng lẽ ra phải do người làm con của tôi làm. Ngày tôi về, "ngôi nhà tình thương" vẫn ở đó, nhưng bây giờ tôi đã không còn nghe giọng nói của mẹ được nữa, không còn được mẹ vuốt tóc mỗi khi về nhà, không còn được ôm mẹ ngủ mỗi khi trời lạnh, không thể xoa bàn tay gầy guộc của mẹ mỗi khi hai mẹ con ngồi tâm sự, không còn được nghe mẹ mắng mỗi khi tôi làm sai hay cãi lời mẹ nữa,... Cái còn lại chỉ là kí ức, hình ảnh người mẹ gầy với gánh rau trên vai in sâu trong tâm trí tôi.

Giờ đây chỉ còn lại tôi lạc lõng cô đơn. Chính tôi là người đã bỏ mẹ ra đi tìm cái hào nhoáng bên ngoài, chính tôi đã bỏ lại căn nhà tràn ngập tiếng cười để đổi lấy nước mắt khi bị vấp ngã bên ngoài. Tôi tiết kiệm từng đồng để mua đồ hàng hiệu, còn mẹ bán từng bó rau, trái bầu, trái bí,... để có tiền gọi điện hỏi thăm tôi hàng ngày. Tôi làm mọi thứ để có thể kiếm được đồng tiền, để người khác không còn xem thường tôi nữa, nhưng giờ dù xung quanh có xem trọng tôi, ngưỡng mộ tôi thì tôi cũng không còn cảm thấy hạnh phúc mà thay vào đó là sự hối hận, dằn vặt đang xâm chiếm suy nghĩ của tôi. Và tôi nhận ra rằng đồng tiền khiến tôi mất nhiều hơn là nhận được.

Tôi hy vọng rằng cô bé đó có thể hạnh phúc, và thành công bằng sự quyết tâm đang trỗi dậy trong cô. Nhưng tôi không mong rằng cô bé đó sẽ đánh đổi mọi thứ để nhận lại sự hối hận, đau khổ như tôi bây giờ.

Tôi dám chắc rằng, "Nhà" là nơi khiến bạn hạnh phúc nhất dù bạn cho rằng nơi đó là nghèo nàn nhưng nơi đó luôn có một thiên thần khiến bạn vui vẻ và hạnh phúc nhất - Đó là mẹ. Nên nhớ rằng nơi nào có thiên thần thì nơi đó là "thiên đường hạnh phúc".

© Phương Trương – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Khói chiều



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top