Những nỗi buồn thật đẹp
2021-12-02 01:30
Tác giả: Hạ Ly
blogradio.vn - Bản thân tôi từng chạy trốn nỗi buồn, tôi nhìn những người luôn vui vẻ mà ước giá như mình được như họ. Thế nhưng giờ đây tôi nhận ra nỗi buồn khiến cuộc sống thêm phong phú, thêm đáng giá.Khi ta nhận ra nỗi buồn thật đẹp mọi suy nghĩ về cuộc sống sẽ đổi khác.
***
Tôi không thích sự chia ly, không thích những bài hát có ca từ rầu rĩ. Bởi cuộc sống này vốn đã không dịu dàng và niềm vui chỉ tồn tại vỏn vẹn trong chốc lát. Đương nhiên không phải tôi nhìn cuộc sống bằng con mắt bi quan mà thực tế chứng minh nỗi buồn là một phần của cuộc sống. Có khi không có nỗi buồn chúng ta lại cảm thấy thiếu.
Những ngày đầu tháng mười trời bắt đầu vào thu. Ở chỗ tôi thời tiết có vẻ mát mẻ hơn nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại vào lúc giữa trưa và đầu chiều. Chiều nay cũng chẳng khác những buổi chiều kia là mấy, thế nhưng nó có phần đặc biệt hơn. Hoàng hôn của hôm nay có màu da cam.
Tôi thấy một màu cam cam hoà lẫn với chút tim tím mơ màng nơi cuối chân trời. Bắc cái ghế gỗ ra ban công tôi muốn ngắm nhìn màu sắc tuyệt vời này một lúc. Bình thường tôi không thích nghe nhạc trữ tình nhưng với khung cảnh này một chút âm nhạc da diết,sâu lắng lại phù hợp hơn bao giờ hết. Bài hát “Nhìn những mùa thu đi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn chầm chậm vang lên, tôi bỗng suy ngẫm nghiêm túc hơn về nỗi buồn.
Tôi tin rằng không một ai trên thế giới này thích nỗi buồn. Nỗi buồn thật phiền phức,thật đáng ghét. Thế nhưng sẽ ra sao nếu chúng ta học cách chấp nhận “sự phiền phức” này và trân trọng nó như niềm vui. Cuộc sống sẽ dễ thở hơn phải không. Thế nhưng điều này thật khó. Khi buồn chúng ta luôn tìm cách thoát ra hay cố làm một việc gì đó tích cực để quên nó đi. Đôi khi ta thấy mình thật khổ sở khi thấy nó cứ đeo bám dai dẳng chẳng chịu rời.
Khi buồn nhiều người chọn ở một mình, nhiều người chọn tụ tập bạn bè cho khuây khoả nhưng những nỗi buồn cứ như sợi tơ giăng mắc trong lòng khó chịu vô cùng. Chấp nhận nỗi buồn là một chuyện khó nhưng không phải là không thể.
Nhìn khoảng trời chiều màu da cam tôi thấy nó rực rỡ, cuốn hút lạ kì. Ngày đang tàn, đêm dần buông ngày mai sẽ là một ngày mới. Bình minh như niềm vui, sự khởi đầu còn hoàng hôn như nỗi buồn, nỗi nhớ, sự chia ly, những gì đẹp đẽ như đang dần đến hồi kết. Thế nhưng bình minh và hoàng hôn luôn là hai khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. Hai khoảnh khắc đó tạo nên một ngày thật đặc biệt. Niềm vui thật đẹp, còn nỗi buồn nó có đẹp không? Tôi nghĩ là có.
Tôi cho rằng “Nỗi buồn thật đẹp”, cho phép bản thân sống chung với nỗi buồn không có gì là xấu cả. Nhờ có nỗi buồn chúng ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Chấp nhận nỗi buồn để bản thân phát triển hơn đó là điều quý giá biết nhường nào.
Bản thân tôi từng chạy trốn nỗi buồn, tôi nhìn những người luôn vui vẻ mà ước giá như mình được như họ. Thế nhưng giờ đây tôi nhận ra nỗi buồn khiến cuộc sống thêm phong phú, thêm đáng giá.Khi ta nhận ra nỗi buồn thật đẹp mọi suy nghĩ về cuộc sống sẽ đổi khác.
Nhiều người không cho phép mình buồn, không cho phép bản thân được gục ngã, nhưng cảm xúc luôn cần được chúng ta ve vuốt. Quá cứng nhắc với bản thân cũng không phải là một cách hay. Buồn thì dừng lại đôi chút. Buồn thì hãy vỗ về bản thân. Chẳng thể gọi ai là kẻ thất bại nếu chúng ta đã cố gắng đủ nhiều. Hãy nhìn nỗi buồn theo hướng khác đi chúng ta sẽ thấy mọi thứ dường như không tệ đến thế.
Trời tối hẳn, tôi mang cái ghế gỗ vào nhà. Một ngày lại qua đi. Ngày mai chúng ta sẽ đón chào một bình minh mới và gặp lại hoàng hôn vào cuối ngày. Quy trình đó cứ lặp đi lặp lại như thế, nhưng vẫn là bình minh, là hoàng hôn đó tuy nhiên chúng ta lại đổi khác từng ngày.
Hoàng hôn như khoảnh khắc cuối cùng của sự hồi sinh. Hoàng hôn qua đi bình minh sẽ tái sinh trở lại. Vì vậy trên đời không có sự chia ly mà chỉ có kết thúc để tiếp nhận những điều mới. Bây giờ nghĩ lại thì ra tôi không ghét sự chia ly đến thế. Có lẽ tôi sẽ nghe những bản nhạc buồn, những bài hát đó chẳng thể làm tâm trạng tôi xấu đi mà xoa dịu tâm hồn tôi nhiều hơn. Câu từ của bài hát chiều nay vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi:
“Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu bay đi”.
Tôi sẽ nhớ mãi buổi chiều màu da cam.
© Hạ Ly - blogradio.vn
Xem thêm: Đi qua thanh xuân nhìn lại, bạn đã thay đổi như thế nào? | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?