Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những khoảng trời lấp lánh

2017-03-17 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Có lần trên một ngọn đồi rất xa thành phố, cách biệt hoàn toàn với những văn minh và tiện nghi phồn náo, tôi ngắm nhìn trời đêm cạnh những người chỉ toàn xa lạ, mãi trầm trồ rằng mình chưa bao giờ thấy được những ngôi sao to và lung linh đến vậy, ai mà biết được rồi người ta cũng có ngày trở thành một ngôi sao xa xôi trên đó.

***

Trời đêm chả biết tự bao giờ đã thân thuộc lạ thường. Không giống những đứa trẻ khác, màn đêm với tôi chưa bao giờ là điều chi sợ hãi. Tôi nhớ lúc mình còn rất nhỏ, mỗi đêm tôi đều ngồi trên vai mẹ để đi về từ nhà bác Hai. Khi ấy cả xóm chỉ vài nhà khá giả nhất mới có chiếc ti vi đen trắng, người ta hay tập trung lại những nhà ấy để xem phim đến tận khuya mới về. Sau những đêm như thế, mẹ đặt tôi lên vai rồi đi về nhà. Trời đêm ở miền cao nguyên thật trong và những ngôi sao thì lấp lánh đến lạ kì, cả thế giới của tôi khi ấy chỉ còn tôi và mẹ.

Sau này tôi chuyển về quê ngoại, trời đêm là những hôm tàn gánh hát, bọn tôi đi bộ về trên con đường làng quen thuộc, bầu không khí mát trong dễ chịu và cát dưới chân thì mịn như một thứ vải lụa nhiệm màu được dệt nên từ nước. Nhóm bọn tôi cứ thưa dần thưa dần khi đi ngang nhà từng đứa, chỉ có mỗi đứa nhà xa nhất là tôi thì bắt đầu cắm đầu mà chạy ngay sau khi chào tạm biệt đứa bên cạnh cuối cùng. Rồi có những đêm ở nhà ngoại, tôi nằm cạnh mẹ trên cái chõng tre đặt bên hiên nhà, mấy anh bắt những con dơi ăn quả từ cây mận sau vườn dọa tôi khóc thét.




Ở quê ngoại còn có cả những đêm tháng Chạp trước nhà chất đầy rơm mới, tôi với ngoại mang cái bao đệm ra nằm dưới cái chòi làm bằng rơm mới thơm thiệt là thơm, tôi lặng im nghe ngoại kể chuyện ngày xưa đất này rừng thiêng nước độc, người ta đi rừng bị sấu bắt, cọp tha. Những lúc cuối năm dạo ấy nghe gió chướng thổi bên hiên nhà, mùi rơm mới trộn lẫn với mùi của những cái hoa sầu đâu tím trước ngõ thơm thơm ngồ ngộ, là nghe cái Tết đã đến ngay sát sau hè.

Về sau tôi chuyển về sống ở một cái thị trấn nhỏ, trời đêm với tôi là những tối bọn tôi ngồi ở cái công viên gần nhà, chơi đủ thứ trò đến khi mệt lử thì ngồi bệt xuống, nói với nhau mọi chuyện trên đời. Có những đêm ở thị trấn, tôi hái những chùm bọ cạp nước rực vàng gắn đầy rổ xe rồi đạp vòng quanh cái thị trấn nhỏ của mình, những đêm thị trấn sao mà yên tĩnh và thanh thản đến lạ kì. Rồi có những tối mưa hè giăng giăng ở góc đường, những vệt nước dài và cái đèn đường tạo nên thứ khúc xạ kỳ diệu vô cùng, rất lâu sau này tôi vẫn mơ về cái gì rực rỡ như thế giữa một đêm lạnh mưa to và giông thì rất dữ.

Rồi sau này khi tôi bắt đầu vươn ra khỏi cái thị trấn nhỏ của mình, tôi ít ngắm nhìn trời đêm hơn khi cuộc sống buộc tôi phải thế, họa chăng đôi ba lần nhìn lên để tìm về những điều xưa cũ thì cũng chỉ thấy được bầu trời mịt mờ xám xịt vì ô nhiễm. Có lần trên một ngọn đồi rất xa thành phố, cách biệt hoàn toàn với những văn minh và tiện nghi phồn náo, tôi ngắm nhìn trời đêm cạnh những người chỉ toàn xa lạ, mãi trầm trồ rằng mình chưa bao giờ thấy được những ngôi sao to và lung linh đến vậy, ai mà biết được rồi người ta cũng có ngày trở thành một ngôi sao xa xôi trên đó.



Những khi tôi rời khỏi giảng đường về nhà trên chiếc xe buýt chật người đến khó thở, quăng mình trên nền nhà trần trọi, tôi nằm đó, từ chiều đến mãi khuya lặng im trên một tầng cao ngắm nhìn những đám mây trôi ngang qua ô cửa sổ, ngắm nhìn những mái nhà san sát, tôi hỏi một ngôi sao xa mờ trên ấy rằng có phải người ta đang ở đó hay không? Nước mắt lưng tròng. Chả biết quãng ấy đã kéo dài bao lâu mà dàn nho trên sân thượng của ngôi nhà màu xám có gắn những thanh sắt sơn đen đã một lần trụi lá rồi lại mọc ra những cái mới xanh um. Rồi một đêm cứ trằn trọc mãi thôi trong cái thành phố toàn điều xa lạ, tôi bật tung cửa sổ và bắt gặp trời đêm như một người cố nhân xưa cũ lại gặp nhau và thấy thân tình như muôn vàn hồi trước. Cũng chỉ vậy, trời đêm cùng tôi chuyện trò những niềm thầm rồi cuốn đi mớ bòng bong rối rắm. Lôi quyển sổ tay rồi bật cái đèn bàn, tôi vội ghi lại đôi ba dòng suy nghĩ. Dẫu sau này tôi và trời đêm sẽ gặp nhau ở muôn vàn chân trời khác, dẫu ở một cái thành phố xa lạ bọn tôi vẫn sẽ nhận ra nhau và tiếp tục những câu chuyện kể...

© Seo Kai Meng – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

back to top