Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vầng trăng song sinh

2014-03-19 00:15

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Quá khứ dù có ám ảnh đến đâu, cũng cần phải trôi qua để trả lại một vòm trời bình an của tâm hồn.

***
Lộc ngồi phiêu diêu. Anh miên man, đắm đuối, thả hồn vào dòng nhạc trữ tình êm dịu. Đời sinh viên của Lộc không nhàm, không chán, nhưng anh lại thấy buồn, thấy trống vắng và đơn độc. Âm nhạc đối với Lộc như người bạn tri âm. Vui hay buồn, Lộc vẫn nghe nhạc, vẫn yêu nhạc.

Bất chợt, một cô gái nhẹ gót lướt ngang làm Lộc sửng sốt. Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần chỗ Lộc. Lộc quay sang cô gái với ánh mắt khó hiểu đến sững sờ. Càng lúc anh càng tỏ ra kinh ngạc. Cô gái có vẻ e dè trước cái nhìn khác thường của Lộc. Anh nép người vào thành ghế, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô gái ấy. Lộc tự hỏi sao lại có chuyện lạ kì đến như vậy? Sao vẫn là gương mặt ấy?
Tuổi thơ, Lộc và Ánh chơi thân với nhau. Theo thời gian, Lộc và Ánh lớn dần, lại vẫn học cùng lớp. Đúng như nguyện vọng của hai người, Lộc và Ánh cùng thi đậu vào trường nghệ thuật nổi tiếng ở một thành phố lớn. Tương lai, Lộc trở thành đạo diễn, Ánh trở thành diễn viên. Khoác ba lô lên vai, cả hai rời quê nhập học.

Do lần đầu tiên sống xa nhà, Lộc và Ánh càng trở nên gắn bó. Tình yêu của Lộc và Ánh như trái xanh trên cành đã chín ửng. Lộc không còn ngượng ngùng mỗi khi vô tình chạm trúng tay Ánh. Anh chỉ thấy tim mình tê buốt mỗi khi có chàng trai nào đó ngắm nhìn Ánh.

vầng trăng song sinh

Vậy mà, mối tình ấy đã kết thúc trong cơn mưa chiều còn dấm dứt. Lộc vẫn nhớ như in. Chiều hôm đó, Lộc vừa trở về Sài Gòn sau bốn ngày theo đoàn quay phim để học hỏi kinh nghiệm. Vì vậy, Lộc đón Ánh trễ hơn giờ tan học của cô một tiếng rưỡi. Nhắn tin và gọi điện không thấy cô trả lời, Lộc cảm thấy lo lắng khác thường. Vừa bước xuống xe du lịch, Lộc phóng thẳng đến trường. Bạn bè nhìn Lộc bằng ánh mắt buồn bã. Có người đến vỗ vai Lộc: “Lộc à, bình tĩnh nghe. Ánh cùng bạn bè băng qua đường… tai nạn giao thông… Bệnh viện vừa báo… Ánh không qua khỏi…”

Đã hơn một năm qua mà Lộc vẫn như đang sống đúng cái cảm xúc của buổi chiều hôm ấy. Đau xót đến không thể nói, không thể khóc. Hơn một năm qua, Lộc không dám nhìn lại những tấm ảnh của Ánh vì không muốn vết thương lòng sâu hơn. Giờ thì gương mặt Ánh đang ở trước mắt anh. Có kì lạ không kia chứ!

Cô gái đi cùng một cô bạn nữa. Cố lấy lại bình tĩnh, anh đến chào. Cô gái tên Trúc, 19 tuổi - đúng bằng tuổi của Ánh - đang học về du lịch. Anh kể câu chuyện của mình. Cô gái chớp chớp mắt tỏ vẻ xúc động. Khi anh ngại ngùng xin số điện thoại để tiện việc liên lạc, cô gái khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đọc những con số.

Sau lần ấy, Lộc về thắp hương mộ Ánh. Anh không quên đem câu chuyện gặp gỡ một cô gái có ngoại hình rất giống Ánh kể cho mẹ cô nghe. Lộc vừa kể dứt lời, mẹ Ánh bật khóc nức nở.

Mười chín năm về trước, trong một trận lũ lớn và bất ngờ, cô Thơm - mẹ Ánh - chỉ kịp cứu một đứa con trong hai cô con gái song sinh. Đứa con may mắn ấy chính là Ánh. Sau đó, bà bất tỉnh và nước cũng cuốn trôi nhà cửa. Trâm Anh, cô con gái còn lại, mất tích. Sau gần một năm tìm kiếm mà không có bất kì tin tức nào, cô Thơm và mọi người đều tin rằng Trâm Anh chẳng thể nào sống được qua cơn lũ dữ. Quá đau đớn vì mất con, kể từ đó, gia đình không hề nhắc lại chuyện đã qua. Thậm chí Ánh cũng không hề biết mình có một người em song sinh. Lộc lặng người đi trước câu chuyện đó. Một giọng nói từ bên trong thôi thúc: Lộc phải làm một điều gì đó cho cô Thơm, cho linh hồn Ánh và cho cả đứa con thất lạc của gia đình.

Ngay hôm sau, Lộc gọi điện cho Trúc xin một cuộc hẹn. Nước mắt Trúc rơi theo lời kể của Lộc. Vào năm Trúc 18 tuổi, ba mẹ đang nuôi dưỡng Trúc từng kể cho cô nghe về việc cô đến với gia đình từ một cơn lũ. Ngày ấy, hai vợ chồng hiếm muộn đã vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy đứa trẻ trôi theo dòng nước đến trước nhà mình. Toàn thân đứa trẻ tím ngắt, lạnh giá nhưng hơi thở vẫn còn. Đứa trẻ đã sống qua cơn lũ một cách phi thường. Vào lúc đó, nước lũ chưa rút, mọi người còn hoang mang nên hai vợ chồng có hỏi thăm về người thân của đứa trẻ cũng không thể biết được gì.

Lũ rút, cuộc sống trở lại bình thường thì một người bà con rủ hai vợ chồng lên Sài Gòn sinh sống. Hai vợ chồng bế theo đứa trẻ lên thành phố. Chính vì vậy mà cô Thơm và Trâm Anh hoàn toàn mất liên lạc. Hai vợ chồng đặt tên đứa trẻ là Trúc, nuôi dưỡng và rất mực thương yêu. Chỉ khi Trúc 18 tuổi, cha mẹ nuôi mới kể sự thật cho cô nghe, bởi: “Cha mẹ yêu thương con hết lòng và vì vậy luôn mong con biết được nguồn cội của mình. Nếu con mãi mãi không biết về cha mẹ ruột của mình thì con sẽ không thể hạnh phúc trọn vẹn. Cha mẹ giữ kín bí mật này vì muốn đợi con trưởng thành, bình tĩnh đón nhận sự thật về mình”.

Một ngày nắng đẹp, Trúc và cũng chính là Trâm Anh cùng Lộc về thăm cô Thơm. Những ngón tay run rẩy chạm vào nhau. Trâm Anh giống Ánh như đúc. Cô Thơm ôm Trâm Anh vào lòng như ôm cả hai cô con gái. Trâm Anh đi về liên tục giữa hai gia đình dù khoảng cách địa lí giữa Sài Gòn và Trà Vinh khá dài.

Lộc đứng trước mộ Ánh, nhìn nụ cười của cô trong ảnh và thầm thì: “Giờ thì anh thấy nhẹ nhàng hơn khi làm được cho gia đình em một điều gì đó. Hẳn là ở nơi xa xôi, em cũng yên lòng khi mẹ có người chăm sóc…”.

Những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt như nhắn gửi rằng: Quá khứ dù có ám ảnh đến đâu, cũng cần phải trôi qua để trả lại một vòm trời bình an của tâm hồn.

•    Gửi từ Huỳnh Mẫn Chi



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top