Những hồi ức đẹp đã qua
2021-04-26 01:25
Tác giả: Thanh
blogradio.vn - Mong những ai cũng từng khóc vì những điều đã qua sẽ được khóc cho thỏa nỗi lòng. Ngày mai lại một ngày bôn ba vì cuộc sống, có lẽ cảm xúc ngày hôm nay rồi cũng sẽ được nén lại như những file tài liệu trong chiếc laptop này nhưng tôi sẽ không bao giờ xóa bỏ chúng. “Thời sinh viên ơi, nỗ lực ơi, niềm tin ơi, bà ơi… tất cả mãi mãi trong tim con nhé”.
***
3 năm đã trôi qua kể từ khi tôi bước chân khỏi cánh cổng trường Đại học và bước vào cuộc sống nơi thành thị. Khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng có quá nhiều những đổi thay mà nếu không một lần nhìn lại bạn sẽ không thể nào nắm bắt được.
Tôi luôn cảm thấy tự hào vì bản thân mình ngày hôm nay hơn những ngày xưa, không phải tôi đã đạt được những thành công hơn người, không phải tôi đã kiếm nhiều tiền hơn mà tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn.
Tôi của hôm nay đã biết sống tự lập một mình, tôi có thu nhập đủ để trang trải cho bản thân và một phần phụ giúp gia đình, tôi cảm thấy khá thoải mái vì sự tự do. Cũng có những lúc tôi nghĩ về cuộc sống không cầu tiến của mình mà cảm thấy lo lắng và do dự nhưng phần lớn thời gian tôi vẫn sống như vậy mỗi ngày.
Là một nhân viên văn phòng, tôi dành 8 tiếng mỗi ngày bên chiếc máy vi tính ở công ty và dành khoảng thời gian còn lại trong ngày bên chiếc điện thoại. Hôm nay, đã lâu lắm tôi mới lại ngồi xuống với chiếc laptop của mình để xóa dữ liệu cho đỡ nặng máy.
Tôi kiểm tra từng thư mục mà tôi đã tạo trong 4 năm Đại học, từng tài liệu, video, audio, hình ảnh tôi đã lưu vào. Tôi kiểm tra xóa bớt những tài liệu không cần thiết nữa và tự nhiên cảm thấy mình trống trải lắm.
Tôi đâu phải là con người quá đa sầu đa cảm mà sao tôi lại muốn khóc thế này. Tôi không biết cảm giác này là gì nữa nhưng bạn có thể thử mà xem bạn có cảm thấy như tôi không.
Mỗi lần xóa bỏ là mỗi lần tôi lại được nhìn thấy khoảng thời gian tôi mày mò ở thư viện trường copy từng tài liệu học tập, tôi nhìn thấy tôi ngày nào với bao cố gắng, bao hoài bão và niềm tin vào tương lai. Ngày hôm nay tôi đang ngồi ở tương lai đó và khóc cho những ngày đã qua ấy.
Chặng đường đời của con người thường dài lắm và 3 năm cũng chỉ là một con số, đặc biệt là đối với một người sống cuộc đời bình lặng như tôi. Ít nhất tôi đã từng nghĩ vậy. Để rồi một ngày khác những ngày bình thường khác, tôi không cầm chiếc điện thoại trên tay mà ngồi đây viết những dòng này tưởng niệm cho những tài liệu bị tôi xóa bỏ và khóc thương cho những ngày tháng mình đã đi qua.
Tôi không luyến tiếc vì những điều bỏ lại cũng không phải hối hận vì những lựa chọn của mình mà hôm nay điều tôi có chỉ đơn giản là trái tim tôi đang tìm về những ngày cũ ấy. Những ngày tháng còn bà bên bếp lửa, những ngày tháng còn lũ bạn và sách vở, những ngày tháng còn thầy cô và những lo lắng về công việc tương lai. Tương lai đó rồi cũng đến và ngày xưa ấy mãi mãi là hồi ức.
Tôi đã cảm thấy tự do biết bao nhiêu hài lòng biết bao nhiêu với cuộc sống tự lập của mình. Tôi đã không gặp lại những người bạn cũ, tôi về thăm nhà thi thoảng vài lần 1 năm, những người bạn đồng hành 4 năm Đại học và im lặng bên tôi suốt 3 năm qua lại nhắc tôi về những gì tôi đã từng có. Hôm nay, qua người bạn ấy tôi viết bên những dòng này với những cảm xúc mà tôi không hiểu nỗi.
Mong những ai cũng từng khóc vì những điều đã qua sẽ được khóc cho thỏa nỗi lòng. Ngày mai lại một ngày bôn ba vì cuộc sống, có lẽ cảm xúc ngày hôm nay rồi cũng sẽ được nén lại như những file tài liệu trong chiếc laptop này nhưng tôi sẽ không bao giờ xóa bỏ chúng. “Thời sinh viên ơi, nỗ lực ơi, niềm tin ơi, bà ơi… tất cả mãi mãi trong tim con nhé”.
© Trịnh Tuyết Hạ - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc đời sẽ không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.