Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những dòng thư không có lời hồi đáp

2024-05-30 18:10

Tác giả: Lạc Diệp


blogradio.vn - Khoảnh khắc đó, ánh mắt đó, khi cậu nhìn cô, cả thế giới dường như ngưng đọng. Nếu như có thể nhìn cậu thêm chút nữa, ở một cự li gần hơn, có lẽ,  Vân sẽ nguyện đánh đổi thời gian hữu hạn mà cô có, lưu giữ cái nhìn ấy ở một khoảng trống cố định, cất gọn trong tim mình.

***

Cậu ấy cao một mét bảy mươi tám,

Bóng lưng thẳng tắp, dáng người gầy,

Gương mặt có nét trưởng thành của thời niên thiếu, lúc cười lên, khiến người khác bất giác không tự chủ được mà cõi lòng trào dâng niềm mến mộ.

Cậu ấy của bộ đồng phục trắng, của trời xanh, nắng ấm,

Tất cả đều là dáng vẻ tuyệt vời nhất.

Gửi cậu, với những gì tớ dấu nhẹm năm ấy. Nói rằng mình không hối hận, hóa ra bấy lâu đều là thứ tình cảm che giấu, đều là vốn sớm đã biết rõ câu trả lời giữa hai ta.

Ngày một, tháng năm, năm 2022.

Còn cách lễ trưởng thành mười ngày. Vân ngồi vào bàn, đặt bút viết thư cho Hoàng. Ánh vàng nhạt mờ mờ tỏ tỏ của vầng trăng rọi xuống thềm cửa sổ, càng làm bật lên màn đêm u tối bao trùm lấy căn phòng, tương phản với nó là màu vàng ấm nhưng không rõ ràng của cái đèn bàn cũ. Khung cảnh dường như tĩnh mịch đến lạ, cứ như khắc họa rõ tâm can người ta, lằng lặng nhưng cũng mạnh mẽ mà vang dội. Cuối cùng, lấy hết dũng khí, cô nắn nót viết từng chữ cho cậu, về những gì cô trăn trở bấy lâu. Tình cảm đơn phương này, cô thầm nghĩ, đã đến lúc phải kết thúc.

Mùa hè năm 2021,

Có bóng dáng cậu thanh niên khẽ lướt qua hành lang lớp học, làm tim cô khẽ rung lên một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, khi tất cả như đều mang một sắc màu thanh xuân, làn gió nhẹ, mùi hương của cây bằng lăng mới nở, chiếc áo sơ mi dài tay được sắn lên gọn gàng, trong đôi giày màu đen thong dong bước. Bóng dáng cậu khi ấy, cô chẳng sao quên được. Suốt mùa hè năm đó, mặc dù thuộc ban tự nhiên, Hoàng sang khối xã hội để ôn đội tuyển thành phố môn tiếng anh. Còn cô được chọn vào đội tuyển văn của trường, hai người cứ thế mà tình cờ gặp nhau. Nhưng chỉ có cô là người duy nhất ngoái lại đằng sau, chăm chú nhìn dáng vẻ cậu khuất xa dần. Cứ như thế, cảm xúc Vân dành cho cậu cứ mỗi lúc lại trào dâng. Cô có thể nhớ rõ bóng lưng của chàng trai ấy hơn bất cứ ai. Cảm xúc luôn là thứ gì đó khó lí giải nhất, đặc biệt là khi, chẳng rõ lí do là gì, ta thích một người. Một người ta chưa từng nói chuyện, chưa từng tiếp xúc, hay thậm chí, còn chưa chào hỏi một lời. Vân đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần. Cô từng cho rằng đó chỉ là thứ cảm xúc nhất thời. Nhất thời cảm nắng, nhất thời rung động.

Nhưng từng ngày trôi qua, tình cảm Vân dành cho Hoàng cứ ngày một nhiều thêm.

Khi cơn gió lạnh đầu mùa của thu bắt đầu ghé thăm, trời trở lạnh nhưng cũng rất mát mẻ, những hạt mưa bay lất phất cũng đã xuất hiện, theo chân người ta đến từng con hẻm, từng góc phố nhỏ của Hà Nội. Cùng năm ấy, cô biết thêm được vài điều về cậu qua người bạn cùng phòng nọ. Cậu trầm tính, ít nói, nhưng thỉnh thoảng cũng khá hài hước. Cậu qua lời kể, chững chạc và trưởng thành hơn Vân nghĩ. Thỉnh thoảng tò mò, cô lên mạng, tìm được trang cá nhân Hoàng, ngồi xem với vẻ mặt thích thú. Cậu dường như có một thế giới riêng rất khác với cô, khiến cô cảm thấy thật khó để chạm tới, càng chẳng thể nắm bắt. Không biết cảm giác đó là gì, chỉ biết một điều rằng, cậu ấy thực sự rất hoàn hảo, đối lập với con người cô, không có gì lấy làm nổi bật. Vì điều này, Vân càng không dám đến gần bày tỏ với cậu, chỉ dám nhìn cậu từ xa. Tuổi mười bảy của cô, lần đầu biết thích một người là như thế nào. Lúc nào giờ chào cờ, cũng chỉ mong mỏi tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong đám đông ấy, âm thầm quan sát, rồi ôm mối tương tư chất chứa chẳng nguôi ngoai. Mỗi lần tưởng như ai đó nhắc đến tên cậu, Vân lại không kìm lòng được mà người khẽ run lên. Hóa ra, thích một người là như thế, chỉ cần là một cái tên, một ánh mắt thôi, cũng đủ khiến con người ta bồi hồi, thổn thức lạ thường.

Một ngày nọ, cuối cùng, cô và cậu đều chạm mắt nhau, trong một lần dọc cầu thang đi xuống thư viện. Hôm ấy, chút ánh nắng cuối cùng của buổi chiều muộn sau tiết tự học ấm áp tựa như âm thanh trầm thấp của một bản nhạc chậm rãi, chiếu lên một góc tường của tòa nhà. Cậu đứng tựa người vào lan can, lấy lưng mình làm điểm tựa, nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đó, ánh mắt đó, khi cậu nhìn cô, cả thế giới dường như ngưng đọng. Nếu như có thể nhìn cậu thêm chút nữa, ở một cự li gần hơn, có lẽ, Vân sẽ nguyện đánh đổi thời gian hữu hạn mà cô có, lưu giữ cái nhìn ấy ở một khoảng trống cố định, cất gọn trong tim mình.

Đem hết dũng khí, gói ghém vào một bức thư, cô can đảm nắn nót từng dòng, sợ không còn cơ hội nói lời tỏ tình. Vân biết Hoàng sắp đi du học.

Rõ ràng trong cô đã biết rằng, vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có kết quả, cô đã định cứ thế ôm thứ tình cảm ấy mà dai dẳng mãi. Nhưng cô sợ. Sợ rằng một mai, cô sẽ hối hận vì chẳng bày tỏ cho cậu biết, có một người đã từng thích cậu nhiều đến nhường nào. Trong bức thư, người con gái ấy viết rằng, chỉ cần được bày tỏ và nói hết tâm tư lòng mình, cô sẽ không còn cảm thấy hối tiếc nữa, dẫu cho cậu có từ chối, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu đã xuất hiện trong thế giới của cô chẳng biết từ bao giờ, đã trở thành một bóng hình mà cô luôn tìm kiếm, trên sân trường, dưới những dãy lớp học vắng người qua lại sau tiếng chuông nghỉ trưa.

“Có lúc tớ từng suy nghĩ về việc sẽ gạt thứ cảm xúc này qua một bên để nhường chỗ cho những điều bận rộn trước mắt. Nhưng e là, tớ không đủ can đảm đến vậy, thứ tình cảm đơn phương này, tớ cứ mãi trốn tránh nó, thì với tớ, điều đó thật là khó khăn. Cho dù như thế nào, tớ vẫn sẽ không hối hận”. Vân bày tỏ với cậu trong bức thư với sự nghẹn ngào.

Vậy mà, chưa kịp gửi, cậu đã đến một phương trời mới.

Cô vẫn viết thư, chỉ là, không thể gửi đi nữa.

Đếm ngược mười ngày ra trường, cô cứ viết rồi lại cất nó cẩn thận trong ngăn kéo tủ ở cuối lớp học. Nhìn ra phía khung cửa sổ khép hờ, cơn gió ở đâu vô tình lọt vào, giở nhẹ từng trang sách vẫn đang dang dở những dòng chữ của tiết văn ngày hôm ấy, như một sự an ủi nhẹ nhàng, đồng thời hong khô những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên cuốn tập.

Ngày lễ trưởng thành kết thúc. Cậu không đến.

Bức thư vẫn còn ở đó, gọn gàng, lẳng lặng trong góc tối của cánh tủ. Hoàng không biết có người muốn nói vài lời với cậu, muốn cho cậu biết cô là ai, muốn kết bạn với cậu.

Tháng năm trôi qua như một cái chớp mắt, người cũng đã rời đi. Chỉ còn những dòng thư ở lại cùng với những cảm xúc tiếc nuối, cứ thế, cứ thế, mờ mờ tỏ tỏ nét chữ ngăn nắp sáng sủa, cùng với lời kết của dòng thư còn bỏ ngỏ:

“Trời mưa rồi. Gió cũng thổi thật mạnh. Tớ đang ở trong lớp nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài, cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Quyết định viết tiếp, dẫu cậu chẳng nhận được. Đành lòng giữ cho riêng mình. Hôm nay không chào cờ, không gặp được cậu, cũng có chút hụt hẫng. Mai lễ trưởng thành rồi, cậu có tới không? Phép màu có thực sự xảy ra? Tớ muốn gặp cậu”.

© Lạc Diệp - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sống Cho Chính Mình Vì Cuộc Đời Này Chỉ Có Một Lần | Radio Chữa Lành

Lạc Diệp

“Hải thượng sinh minh nguyệt/ Thiên thai cộng thử thì”

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top