Những đóa hồng vàng năm nào
2025-12-30 18:30
Tác giả:
blogradio.vn - Em sẽ giống hệt với những bông hồng vàng ngày nào anh trao, đừng để đổi màu đi em nhé dù cuộc sống này còn lắm những nhọc nhằn. Nhưng những gì tôi được nghe em nói, và hôm nay tôi đã nhìn thấy đôi mắt em sáng lên một nghị lực rất lớn nên tôi đã yên tâm. Dù sao tôi vẫn muốn nhắn nhủ riêng em một điều duy nhất ấy, là cho dù cuộc đời có vần vũ như nào thì em vẫn là cô gái đầy kiêu sa bên những đóa hồng vàng năm nào. Vì tôi đã trót yêu và khắc sâu hình ảnh ấy của em trong trái tim mình. Cô gái nhỏ ạ, tôi thương em.
***
Tôi không bao giờ quên hình ảnh em trong khoảnh khắc đó, một khoảnh khắc rất đẹp mà tôi đã kịp lưu giữ lại trong trái tim mình cho đến mãi mai sau này, một cô gái bé nhỏ xinh xinh trong cái váy màu vàng nhạt cười rất tươi tay ôm một bó hoa hồng vàng, những bông hoa đầy vẻ kiêu sa sáng ngời lên bên cạnh nụ cười của em, cô học sinh lớp mười trong ngày đoạt giải nhất hội thi đơn ca toàn trường năm ấy.
Tôi không hiểu sao hình ảnh đó của em, một hình ảnh rất đời thường rất đáng yêu rất kỷ niệm của năm học ấy lại khắc sâu trong tôi như vậy, để cũng từ ngày hôm ấy tôi đã thầm nói với em trong tim mình là hãy nhớ giữ cho sắc hoa ấy, loài hoa mà em yêu thích nhất được mãi kiêu sa một màu rực rỡ như vậy.
Tôi là hàng xóm với em và học hơn em hai lớp, là tôi hơn em hai tuổi và chúng tôi học cùng trường với nhau, tôi biết sở thích của em là em rất thích hoa hồng vàng vì tôi thấy sân nhà em luôn có mấy chậu hồng như vậy và tôi cũng nhìn thấy em rất hay chăm sóc và tưới tắm cho chúng, có lần tôi đứng bên này nhìn sang thấy em cứ say mê nhìn những búp hồng đang hé nụ là tôi biết em rất thích hoa hồng vàng, vậy là tôi đã âm thầm cố tìm một dịp nào đó để có thể tặng cho em loài hoa em thích.
Và dịp đó đã đến, như tôi đã nói ở trên, là khi trường tôi tổ chức hội thi đơn ca cho học sinh toàn trường tham gia, tôi biết em hát rất hay vì tôi vẫn hay nghe em hát những lúc ra sân tưới cây, ở bên này hiên nhà tôi cứ thích đứng nhìn em và nghe em hát, có lúc thật sôi nổi có lúc thật nồng nàn có lúc thật lắng đọng, có lúc em hát nhiều bài xen vào nhau nhưng vẫn không làm giảm đi sự trong trẻo và chất men say trong giọng hát của em, nên tôi và mọi người cũng chẳng ngạc nhiên khi em đoạt giải nhất. Tôi đã ôm bó hoa ngồi bên đưới mà thấy lòng mình sâu lắng thiết tha theo từng câu hát của em, tôi cũng là người chạy lên sân khấu nhanh nhất để trao cho em bó hoa ngay sau khi em hát xong, tôi nhìn thấy mắt em rực sáng lên một niềm hạnh phúc khi nhìn thấy những bông hồng vàng tôi trao, em hỏi rất nhanh trong một nỗi hồi hộp của nhịp thở.

Cảm ơn anh, sao anh biết em thích hoa hồng vàng.
Vì anh là hàng xóm của em mà.
Tôi thấy niềm vui nhân lên nhiều hơn khi em hỏi tôi như vậy, vậy là từ đây em đã biết tôi quan tâm đến em và biết được sở thích của em, tôi nghĩ sẽ có một dịp nào đó tôi cũng sẽ nói em biết là tôi biết em rất thích hát nữa, còn hình ảnh ngày hôm ấy của em tôi giữ mãi trong tim mình, đó là một hình ảnh rất đẹp, một cô gái bé nhỏ với gương mặt và nụ cười bừng sáng trong niềm hạnh phúc bên bó hoa hồng vàng tôi trao, giây phút đó tôi đã mong cho em được mãi mãi như vậy, em cứ vậy mãi nhé, em hãy cứ tươi như những bông hoa kia và đừng đổi màu cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, tôi thầm nói trong lòng.
Ngay sáng hôm sau tôi cố tình đứng chờ em trước nhà để cùng đi học với em, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì em đã cười tươi
Chào anh, hoa hôm qua anh tặng cho em đẹp quá, em rất thích, em đã cắm nó trong bình trong phòng học của em.
Từ nay mình đi học chung nhé, anh biết em thích hoa hồng vàng vì anh hay nhìn thấy em chăm chút trong sân nhà em mỗi ngày.
Chúng tôi cùng đi song song bên nhau và liên tiếp những câu chuyện về trường lớp về thầy cô về bạn bè cứ vậy được tuôn ra, em hỏi tôi chương trình năm cuối cấp chắc khó lắm và học mệt lắm còn tôi hỏi em đã ăn sáng chưa, tôi còn nhớ hôm đó tôi ghé vào một hàng bánh mì và mua một ổ nhưng cắt đôi ra mỗi đứa một nữa vì em nói em ăn rồi, với tôi đó là ổ bánh mì ngon nhất từ trước đến giờ, chúng tôi cùng cất xe và ngồi ăn ở ghế đá sân trường, có vẻ như hai đứa đã thân nhau từ lúc nào.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó sáng nào tôi cũng chờ em đi học cùng, chúng tôi nói muôn ngàn chuyện về tương lai về cuộc sống về ước mơ sau này, tôi biết em sẽ thi vào ngành sư phạm còn tôi cũng cố gắng hết sức để thi vào một trường kinh tế mà tôi mơ ước, và trong những hình ảnh về con đường tương lai đang rộng mở trước mắt tôi thì tôi biết đã có thêm hình bóng em đi cùng, và những niềm hạnh phúc rất nhỏ rất giản đơn là mỗi sáng được đi cùng em đến trường dù con đường chẳng quá xa cũng đã làm tôi có thêm rất nhiều động lực để cố gắng trong học tập. Cho đến ngày tôi biết được kết quả thì tôi chạy qua báo em biết và cũng để tạm biệt em dù trước đó chúng tôi đã nói với nhau nhiều điều, là tôi biết mình sẽ vào đại học trước nên đã động viên em cố gắng để chúng tôi cùng sẽ gặp lại nhau trong thành phố trong kia, vì cả tôi và em đều chọn thi và học trong đó, không ngờ lúc tôi chạy qua nhà em thì nhìn thấy rất đông, hình như gia đình em có chuyện gì mà người ta vào ra và nói lớn tiếng lao xao, tôi không gặp được em nhưng linh cảm báo tôi biết là gia đình em đang có chuyện gì đó, cho đến lúc tôi lên đường nhập học cũng không gặp em, tôi gọi cho em thì máy tắt còn nhắn tin thì em không trả lời, sau đó mẹ tôi báo tôi biết là ba mẹ em bị vỡ nợ sao đó rất lớn nên đã bán nhà đi nơi khác, và tôi bị mất liên lạc với em.
Tôi biết ngôi trường em sẽ thi và tôi tin là em sẽ đậu nên đã nhiều lần tôi đến trường để tìm gặp em, và tôi đã gặp lại em đúng như mong ước, nhưng không phải ở ngôi trường em học mà là trong một quán ăn. Tôi ngỡ ngàng nhận ra em và em cũng vậy, khi tôi vào quán và gọi thức ăn thì em chính là người phục vụ của quán, tôi kéo em ra một quán sinh tố gần đó để được hỏi em những chuyện đã qua, thì ra ba em vì quá tin người ta nên đã bị lừa trong một vụ hợp tác làm ăn rất lớn, rồi khi vụ việc vỡ lỡ ra thì mọi người kéo đến nhà em để đòi nợ, là những khoản vay mà ba em đã vay để làm ăn, họ nói nếu ba em không trả đủ và đúng hẹn như cam kết thì họ sẽ kiện ra tòa và nguy cơ ba em vướng vào lao lý là chắc chắn, vậy là ba mẹ em phải chọn phương án cuối cùng là bán nhà để trả nợ, bây giờ ba mẹ em đang sống ở quê cùng ông bà, cuộc sống không còn đầy đủ giàu có như lúc xưa nhưng cơn sóng gió đã qua và ba mẹ em đã bình tĩnh lại, còn em đã tự lo cho mình, em đã xót xa nhìn ba mẹ đau thương nên đã quyết tâm sẽ tự đứng vững một mình sẽ tự lo được cho bản thân không làm ba mẹ phải lo lắng phải nặng gánh nữa, có người đã giới thiệu cho em một công việc trong khả năng của em là đi hát trong một phòng trà, em đã đến đó và người ta đã nhận ngay sau khi nghe em hát, nhưng em đã từ chối công việc đó vì em nói môi trường ở đó không phù hợp với em và em chấp nhận công việc này, là em tự xin được, là phụ việc trong một quán ăn.

Tôi xót xa ngồi nghe em nói, em vẫn vậy, hình ảnh cô gái bé nhỏ ôm bó hồng vàng của tôi trong tay ngày nào vẫn vậy, chỉ có sự quyết tâm đang tràn đầy trong giọng nói em và trên gương mặt em, tôi nhìn thấy đôi mắt em không còn sáng long lanh như trước nữa, nó đang tối thẫm lại vì những vất vả mưu sinh của em trên đường đời, chẳng còn một cô gái quen được sống trong sung sướng trong đủ đầy của ba mẹ của gia đình, bây giờ trước mặt tôi vẫn là em, nhưng toát lên một khí chất một bản lĩnh rất nhiều rất mới mà tôi chưa hề thấy bao giờ.
Tôi có được địa chỉ nơi em ở trọ và tôi ghé thăm em hôm nay, khi tôi cũng vừa xong kỳ thi học kỳ, tôi có thể nhìn thấy em đang chăm chú bên cái lap và gõ cửa
Anh vào đi, em ở chung với một nhỏ bạn nhưng nó về quê rồi, mấy ngày nữa mới lên.
Em đang bận làm bài hả, anh đến có phiền em không. Tôi hỏi vì nhìn thấy em rất buồn.
Dạ không phiền tí nào, em mới mang nó về và cũng sắp xong việc rồi.
Tôi ngạc nhiên. Em mới mang nó về, là sao anh không hiểu.
Là vì nó bị hư từ đầu tuần đến giờ, ngay sáng thứ hai em đang làm việc ngon trớn thì nó tắt cái bụp và tối đen luôn, em mày mò cỡ nào nó cũng trơ ra lì lợm nên em phải mang nó đến bệnh viện, họ mới gọi em sáng nay, họ bảo nó bị nguồn cứng, hết 600 k, bảo hành hai tháng, đây không phải lần đầu em bị như vậy nhưng lần này họ sữa lâu quá, họ nói khách đông, mấy ngày nay em vừa mệt mỏi vừa bực bội cứ ngóng điện thoại chờ họ gọi, đến nỗi em bị stress luôn, cũng may em đã làm xong báo cáo thực tập và em đang tập viết tiểu luận mấy đề tài mà em thích.
Nhưng bây giờ nó đã chạy tốt rồi sao nhìn em vẫn còn rất buồn.
Vì em đã mất luồng cảm xúc đó rồi, em đang làm giữa chừng thì nó bị dừng lại bị cắt ngang đột ngột, rồi đã mấy ngày trôi qua bây giờ em cố tìm lại cố nhớ lại để làm tiếp mà không được, vì viết tiểu luận cũng phải có cảm xúc, mà cảm xúc là phải đúng thời điểm đó, cảm xúc là phải bật lên một cách tự nhiên và cảm xúc là phải rất thật, không thể cưỡng cầu không thể gượng ép không thể dối gian, vậy nên em phải gồng lên nghĩ ra một cách khác, đúng là chán như cái bánh tráng.
Tôi nhìn em và bật cười, gương mặt vẫn còn những sợi tóc bết mồ hôi hai bên và đỏ bừng lên chứng tỏ em đã rất cố gắng cho xong công việc, nhưng tôi cũng nhìn thấy trên cái bàn nhỏ của em có tấm hình ấy, tấm hình em đứng trên sân khấu ngày nào và ôm bó hồng vàng tôi tặng, bây giờ nó được đóng khung trên bàn học của em.

Anh thích nó ạ, là do một bác phụ huynh đã chụp và tặng em, em cũng thích quá nên cho đóng khung để giữ làm kỷ niệm, em nhìn nó mỗi ngày để tự nhắc mình là cho dù hoàn cảnh có khó khăn cỡ nào thì cũng luôn nhớ giữ được niềm kiêu hãnh của bản thân mình, sau những biến cố của ba mẹ em của gia đình em thì em càng hiểu cuộc đời có thay đổi có biến chuyển ra sao thì vẫn phải giữ cái gốc truyền thống của gia đình mình, thì em vẫn là em, sống giản dị, nghĩa tình và yêu thương như thuở nào.
Tôi ngồi bên em một lát và ra về, những vòng xe trên con đường cứ miên man với dòng suy nghĩ về em, cô gái ạ, anh cũng muốn nói với em như vậy. Em sẽ giống hệt với những bông hồng vàng ngày nào anh trao, đừng để đổi màu đi em nhé dù cuộc sống này còn lắm những nhọc nhằn. Nhưng những gì tôi được nghe em nói, và hôm nay tôi đã nhìn thấy đôi mắt em sáng lên một nghị lực rất lớn nên tôi đã yên tâm. Dù sao tôi vẫn muốn nhắn nhủ riêng em một điều duy nhất ấy, là cho dù cuộc đời có vần vũ như nào thì em vẫn là cô gái đầy kiêu sa bên những đóa hồng vàng năm nào. Vì tôi đã trót yêu và khắc sâu hình ảnh ấy của em trong trái tim mình. Cô gái nhỏ ạ, tôi thương em.
© Hải Anh - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thu ở lại
Thu về rất khẽ giữa Hà Nội Phố cũ se lòng những bước quen Gió chạm bờ vai mùi cốm mới Mà nghe trống vắng đến vô biên.
Có chăng tất cả là sự lừa dối
Cũng vì em không phải là người anh yêu nên anh mới đối xử lạnh lùng với em như thế. Mặc em luôn cố gắng lừa dối chính em rằng chỉ là do anh tức giận vì những gì em làm mà không lắng nghe anh giải thích. Giờ thì em mới hiểu được tất cả. Thôi thì, anh đã vô tình như vậy rồi, em cũng nên sống vì bản thân em và những người thương yêu em nữa. Dù sao, em cũng thật lòng cảm ơn anh vì bao năm qua đã giúp em biết tình yêu là gì và em không hề hối hận khi yêu anh.
Nỗi sợ mẹ giấu kín
Là một người mẹ nuôi hai con, chị đã quen với những vất vả chất chồng và những lời đối xử không mấy tốt đẹp từ cuộc đời. Nhưng điều làm tim chị thắt lại nhiều nhất vẫn là những ngày đợi con phẫu thuật tim. Từng phút trôi qua dài không thể miêu tả, vừa lo lắng, vừa đau đớn đến nghẹn thở. Chị chỉ biết nắm chặt đôi bàn tay và cầu mong mọi điều bình yên sẽ đến.
3 con giáp này được Thần Tài "điểm mặt chỉ tên", ngồi không tiền cũng rơi trúng đầu, tình duyên đỏ rực đúng ngày 1/1/2026
Chỉ còn ít ngày nữa thôi, cánh cửa năm 2026 sẽ chính thức mở ra mang theo bao kỳ vọng mới. Theo tử vi phương Đông, đúng ngày 1/1/2026 sẽ là cột mốc vàng son, đánh dấu sự chuyển mình rực rỡ của 3 con giáp may mắn nhất hệ mặt trời này.
3 đặc điểm nhận diện người phụ nữ có "khí chất phượng hoàng", càng có tuổi càng an yên
Chúng ta thường xuýt xoa: "Cô ấy số sướng thật!". Nhưng bạn có tin không, cái gọi là "số sướng" ấy không phải món quà ngẫu nhiên của thượng đế. Đằng sau sự an yên, đủ đầy của một người đàn bà là cả một quá trình tu tâm dưỡng tính âm thầm.
Sai lầm, ngay từ đầu, đã là ở đó
Chúng ta không thất bại ở đích đến. Chúng ta đã chọn nhầm con đường ngay từ điểm xuất phát.
Chẳng ai yêu thấu như em
Chẳng ai yêu thấu như em Trót đem dốc hết nỗi niềm trao anh Cũng không ai hóa mong manh Để dòng lệ đổ tan tành từng cơn.
Thương ngày trời trở lạnh
Không khí lúc này cứ se se, ren rét hòa cùng mùi ngai ngái của cây cỏ buổi sáng tạo nên một cái gì đó vừa lạ vừa quen. Nó hoàn toàn không phải kiểu thời tiết vùng cao như Đà Lạt hay Sa Pa, mà nó là một cái gì khó định nghĩa lắm, khó nói rõ lắm, nhưng thật sự làm người ta rất thích. Vậy là những ngày trở lạnh ít ỏi và hiếm hoi trong năm ở miền Đông đất đỏ lại quay trở lại rồi, nhanh thật nhanh.
Em xin nguyện làm tình đầu bé nhỏ
Thời gian trôi bốn mùa em tìm kiếm Giấc mơ nào cho ta được gặp nhau Anh hỡi anh nếu như có kiếp sau Em vẫn nguyện làm tình đầu bé nhỏ.
Không bình thường
Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.





