Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ nhà mùa bão về

2021-11-08 01:20

Tác giả: An Nhiên


blogradio.vn - Một chút lắng lại cho vô vàn những kí ức tránh bão ngày trước cứ theo dòng cảm xúc mà ùa về. Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt mơ màng cầu mong sao trời chóng sáng. Mưa tạnh dần. Cơn nước vơi đi để người lớn còn xới lại mảnh vườn gieo khóm rau mới. Lũ trẻ con í ới đến trường trên chiếc xe đạp, khúc khích cười như nắng hè giòn tan.

***

Sáng nay, gọi điện thăm nhà. Mẹ bảo qua nay mưa vẫn dầm dề chưa ngớt. Mới qua một đêm thôi, đã tràn băng cả cánh đồng trước nhà rồi. Hoa màu chìm trong nước. Mùa màng cận kề bà con lại thất thu. Cái ao cá bố mới thả được mớ hồi đầu năm. 

Tháng trước gọi về cu cháu còn tíu tít khoe “Cá lớn được hơn bắp tay ông nội rồi o ạ”. Thế mà mưa mới qua ngày đã mấp mé mặt bờ cả một khúc. “Đàn cá được nước lớn men ra ngoài gần hết rồi, không biết Tết còn con nào mà ăn không? Bố tụi mày cứ nhấm nhứ nói chằng bờ ao lại với mấy cái lưới cũ mà chưa kịp”. Tiếng mẹ thở dài thườn thượt từ đầu dây bên kia vọng lại nghe rầu rĩ, xót xa. 

Hơn chục năm nay, dường như tôi đã quen với tiếng thở dài ấy vào mỗi bận mưa bão tới rồi. Tiếng thở dài nghe não nề đầy bất lực xen lẫn tiếng gió rít và tiếng mưa rơi rào rạt qua điện thoại làm cảm xúc của tôi cũng chùng theo. 

Có lẽ đó là nỗi buồn chung của những người con nơi xa như chị em tôi mỗi dịp quê nhà có thiên tai ập đến. “Sống ở đâu thì quen đó” nhưng cũng không tránh khỏi những trăn trở, lo âu. Cũng như người Sài Gòn sống trong mùa mưa vậy. Một trận nước xối xả đổ xuống trong vòng vài giờ đủ làm các con đường nội lẫn ngoại ô thành phố bị nhấn chìm trong dòng nước đục. 

Bao năm nay, cái cảnh Sài Gòn vào điểm tan tầm khắp các ngả đường về nhà, người lẫn xe cứ thi nhau lội bì bõm qua khúc nông khúc cạn không còn gì xa lạ. Có người may mắn, vui vẻ về nhà bình an, có người không kìm được cơn cau có, mệt mỏi khi xe thì hỏng hóc. Người Sài Gòn ngại mùa mưa còn người miền Trung quê tôi sợ mùa bão lụt. Bao đời nay, vào tầm tháng 8 âm lịch đổ về sau các trận bão cứ thi nhau tới dồn dập, “bão chồng bão” là nỗi ám ảnh, lo sợ thường trực với bà con nơi ấy rồi. 

mua_-_bao

Vẫn nhớ hồi còn bé ở quê, khi nghe loa phát thanh xã đưa tin bão sắp đổ bộ đất liền. Người lớn vừa làm việc vừa nghển cổ lắng nghe hướng đi của nó mà biết chừng liệu. Nếu tâm bão vào thẳng vùng mình ở thì phải chia nhau ra xắn tay vào lo các công tác phòng bị chu đáo. 

Người thì xúm lại cột cái chái bếp cho chắc chắn để gió không quật bong mất. Người thì căng thêm vài tấm bạt cũ, phủ kín lên mớ đồ còn chất đống nơi xó nhà. Những chỗ ngói bị rạn từ mùa nắng lớn thì nay đàn ông phải bắc thang leo lên tìm và trét lại xi hoặc thay ngói mới vào. Đống củi phơi bấy nay chớm khô được mẹ kêu xếp gọn thành bó trong ngách cho gọn…Lũ trẻ con còn tuổi đến trường những ngày đó cũng bị gián đoạn việc học theo từng đợt mưa bão. 

Nước đổ về mỗi lúc một nhiều nên hầu hết các ngả đường chỉ qua một đêm đã sắp thành một biển nước mênh mông, không ai dám qua lại. Một vài nơi nước cuộn xoáy thành dòng chỉ chực cuốn trôi cả người lẫn xe xuống điểm sâu. Thường những ngày đó, học sinh phải gác lại con chữ ở nhà ngồi chờ trời lắng hẳn rồi mới quay trở lại trường. Bão qua thì nỗi gian truân khác tới. Nước rút dần. Mặt đường trở nên trơn trượt và nhầy nhụa. Có những điểm do nước tụ lâu ngày làm đất nhão lún hơn cả gang tay. Bánh xe đảo vài vòng đã bết dày từng lớp bùn vàng xung quanh. 

Những lúc như thế, chỉ còn cách vớ đại một cành cây ven đường rồi cố gạt bớt đám bùn bám nơi bánh xe để có thể đi tiếp. Thương hơn nữa khi đám bạn nào đó đi trúng vũng bùn trơn nhỡn. Bánh xe mất đà xoay ngang rồi trượt té sóng soài ra đường. Nước bùn bắn lên lấm lem hết cả quần áo và cặp sách. Lắm khi con đường đến trường cứ tựa như một cuộc vật lộn không cân sức cân lực. 

Gian nan vất vả là thế nhưng thật tự hào vì hầu như đám trẻ con chúng tôi thời ấy vẫn đều đặn đến trường lớp mỗi ngày, vẫn chăm chỉ học hành với thầy cô, bè bạn. 

Rất nhiều nỗi gian truân với bà con quê tôi nói riêng và toàn miền Trung nói chung mỗi mùa lũ lụt hay bão về. Nó trở thành nỗi ám ảnh bất biến trong tiềm thức mỗi người nơi ấy. Qua các thế hệ, lớp trẻ lớn dần lên, nửa đi học nửa đi làm xa nhà nhưng chỉ cần nghe tin quê nhà bão về thì vẫn không thể với bớt được nỗi lo như ngày trước. Bởi nơi đó vẫn còn gia đình, người thân, còn bạn bè, còn cội nguồn nuôi họ lớn khôn. Nhiều cung bậc cảm xúc đan xen vào nhau, đau đáu và thấp thỏm. 

pho-sai-gon

Có một khoảng thời gian mới xa nhà, đêm thiêm thiếp ngủ tôi mơ thấy tiếng gió rít bên tai, tiếng nước mưa rơi lộp độp, dồn dập trên mái nhà như đang nổi cơn thịnh nộ. Tiếng bước chân bố tất tả đi ra đi vào, ngó nghiêng mọi ngóc ngách của căn nhà xem chừng cửa nẻo. Tiếng mẹ í ới chị em mang thêm chậu, thêm nồi niêu, xoong, chảo ra rải đầy những chỗ ngói bị ủ dột đang nhiễu từng dòng nước dài xuống nền nhà. 

Trong đêm, tiếng thét của gió nghe vồ vập hơn khi va vào đám cây cối trong vườn làm ngả nghiêng cả một khoảng. Những tia chớp loáng qua loáng lại như muốn xé vụn cả bầu trời khiến lũ trẻ con lâu lâu cựa người giật mình thon thót. Xuyên đêm gió cứ thốc mạnh vào bờ tường liên hồi nghe thình thịch. Giấc ngủ của bố mẹ cũng vì thế mà chập chờn, đứt gãy theo từng hồi.  

Vùng tôi cái khổ mùa bão còn đỡ hơn phần nào bà con sát rạt nơi ven biển. Thay vì những cuộc sơ tán đồ khi nước biển dâng lên thì chỗ tôi lại nơm nớp với các dòng nước nơi thượng nguồn đổ về rồi nước từ các con sông, các hồ chứa dâng lên tràn cả ra bốn phía. Vào thời điểm đó, người ta xúm lại ở hết trong nhà, cố gắng bám trụ cho tới lúc mưa ngớt đi. Nước rút dần đủ an toàn thì mới ra ngoài. 

Trong kí ức của tôi vẫn chập chờn hình ảnh nội ngồi trong góc nhà, miệng vừa nhai trầu tròm trèm nhưng thi thoảng không quên bật ra vài tiếng thở dài. Ánh mắt đăm chiêu, rầu rĩ khi bố mẹ đảo cái nhìn mơ hồ về nơi ao cá không còn rõ mặt bờ đất, rồi qua luống rau trước ngõ mới nảy mầm chưa kịp lớn đã thối úng nổi bập bềnh theo con nước. Xa xăm hơn là cánh đồng hoa màu sắp đến mùa thu hoạch thì nay nằm chìm giữa mênh mông nước đục ngầu... Lâu lâu tiếng thỏ thẻ ngây thơ của đứa em gái út tập chơi đồ hàng với búp bê cũng không ngăn nổi cảm giác ảm đạm của tiết trời. 

mua_3

Tôi đã từng lớn lên nơi vùng đất nhiều khó khăn như thế, từng chứng kiến những buồn khổ của ông bà, cha mẹ khi thiên tai ập đến càn quét mọi thứ. Bì bõm trong dòng cảm xúc có lúc huy hoàng có lúc bi thương giữa cái miền đất nhiều nắng to mưa lớn, khắc nghiệt như thế nên tôi càng hiểu hơn những trăn trở và vất vả của người dân quê mình. Để rồi bây giờ đi xa quay đầu nhìn lại, càng thấy thương và biết ơn những năm tháng ấy biết bao nhiêu. Thương vùng đất quanh năm oằn mình chống chọi thử thách mưa nắng. Thương người dân nghèo vẫn rất cần mẫn, chịu đựng và kiên cường. 

Đêm nay, giữa tâm bão đang đổ về mỗi lúc một khốc liệt. Người thân ngoài đó vẫn đang cùng nhau gồng căng mình chịu sự cuồng nộ của gió mưa. Thì nỗi lòng của những người con xa quê khắp bốn phương cũng vì thế mà thêm rối bời, thấp thỏm. Một chút lắng lại cho vô vàn những kí ức tránh bão ngày trước cứ theo dòng cảm xúc mà ùa về. Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt mơ màng cầu mong sao trời chóng sáng. Mưa tạnh dần. Cơn nước vơi đi để người lớn còn xới lại mảnh vườn gieo khóm rau mới. Lũ trẻ con í ới đến trường trên chiếc xe đạp, khúc khích cười như nắng hè giòn tan.

© An Nhiên - blogradio.vn

Xem thêm: Sau những ngày giãn cách, tôi thèm về nhà | Radio Tâm sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top