Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhật ký tự do của tôi

2022-06-16 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Chợt có một suy nghĩ rất đặc biệt lóe lên bên trong tôi: sau này kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà gần biển. Sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàn hôn. Thỉnh thoảng đi đây đi đó, sống một cuộc sống yên bình đến hết đời.

***

Ngày không nắng

Tí tách những hạt mưa rơi trên mái nhà rồi chảy xuống ban công phòng tôi. Lại một buổi sáng không nắng của mùa hè. Hôm nay tôi dạy khá muộn, bước đến cửa ban công, vén cái màng màu xám lên, để khung lộ ra khung cảnh xinh đẹp sau đấy. Trước mắt tôi là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, những hạt mưa rào rơi xuống dòng sông xanh biếc, rồi theo chảy uống lượn chảy đi. Trên dòng sông đấy có những cây lục bình trôi từ từ.

Tôi bước đến tủ quần áo chọn bừa một bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Đi xuống nhà, làm một chút điểm tâm rồi thưởng thức nó. Khi thưởng thức xong, dọn dẹp rồi pha cho mình một tách cafe nóng rồi bật một bản nhạc thật chill, chọn từ tủ sách một cuốn sách hay rồi vừa nhấm nháp cafe, thỉnh thoảng ngồi ngắm nhìn cảnh sau khung cửa sổ nhỏ hướng về dòng sông. Cuộc sống tôi hiện tại khá êm ả trôi qua nhẹ nhàng, không có nhiều khó khăn. Nó bình dị đến nỗi đôi khi tôi quên rằng thế giới ngoài kia còn nhiều thử thách. Thế giới nhỏ của tôi luôn thế, một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, nghe có vẻ khá chán nhưng tôi yêu nó. Tôi thích cảm giác an toàn ấy. Vui thì ở nhà lặp lại những việc đã quen. Buồn thì mang vali lên và đi đến một nơi nào đó không ai biết tôi và tôi chẳng quen ai.

Những người bạn cùng tuổi tôi bây giờ đã có gia đình nhỏ của mình, họ đang tri qua từng khoảng khác hạnh phúc với những người con, hay những bất ngờ từ na kia của mình. Bạn tôi hỏi tại sao tôi lại không tìm cho mình một mái ấm hay một bờ vai nương tựa? Khi ấy tôi chỉ cười trừ hay chỉ trả lời đại loại mấy câu như: "Người thành công luôn có lối đi riêng", hay "Tại thích, được không?". Biết sao giờ, tôi khác với họ, thích sự yên bình, không ồn ào, tôi vẫn chưa sẵn sàng có trách nhiệm với một sinh linh nhỏ bé hay sự trói buộc từ gia đình, tôi thích sự an toàn và sự tự do trong thế giới hiện tại của chính mình. Tôi cũng không thể thoải mái khi ở bên một ai đó, tôi không cảm thấy sự an toàn trong tình yêu, với tôi chỉ cần một vài người bạn hiểu tôi là đủ, tôi thích đắm chìm trong thế giới của riêng mình, yên tĩnh và bình dị. Cảm thấy thế giới ngày càng xô bồ và hối hả là cảm xúc hiện tại của tôi. Thay vì tìm hiểu người khác thì tôi lại thích tự mình tìm hiểu thế giới nội tâm của mình. Chợt có một suy nghĩ rất đặc biệt lóe lên bên trong tôi: sau này kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà gần biển. Sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàn hôn. Thỉnh thoảng đi đây đi đó, sống một cuộc sống yên bình đến hết đời.

Tiếng điện thoại chợt reo, là bạn thân tôi. Cô khác với tôi, cô là người hướng ngoại, hoạt bát, nhiều bạn, hòa đồng, được mọi người yêu thích. Cô lấy chồng được tầm bốn năm, chồng cô lớn hơn cô năm tuổi. Anh ấy tầm 34 tuổi, cô còn có một câu con trai lớn và một đứa con gái nhỏ, con trai lớn được 4 tuổi, cô gái nhỏ được gần 2 tuổi. Cô gọi tôi đi cafe với mua sắm quần áo, cô hỏi tôi tầm 2 tiếng nữa đi được không. Tôi bảo được. Thế là tôi chuẩn bị ra ngoài. Khi tôi đi mưa đã tạnh hẳn, đến điểm hẹn, tôi chờ cô gần 30 phút thì điện thoại lại reo là cô gọi, "Ê An ơi, tớ không đi được rồi. Tớ định gửi nhờ nhà ngoại cho tớ xõa tí, mấy ngày nay tớ vừa chăm tụi nhỏ vửa làm việc, bận quá trời. Mà đứa nhỏ biết được khóc là quá trời. Tớ đi không được rồi. Xin lỗi nha hẹn An hôm khác nha". Tôi cười bảo không sao, tắt điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại thôi lỡ thay đồ ra ngoài rồi về thì kiểu gì chả giặt nên tôi quyết định ra quán làm việc đổi không khí.

Chọn một quán quen bên bờ hồ, tôi gọi một ly capuchino. Quá khá vắng chắc do nằm trong hẻm khuất. Giá nước ổn, nước thì ngon quán đẹp lại yên tĩnh nên thỉnh thoảng trong nhà trọ có hơi ồn ào thì tôi sẽ ra đây ngồi. Biết đưc quá này cũng được gọi là một kỉ niệm khó quên. Lúc ấy là cuối tuần của đại học năm hai của tôi, cô bạn thân ấy nhất quyết kéo tôi ra khổi ký túc xá cho bằng được với cả ngàn lý do như: “Ở trong phòng nhiều quá không chán à?” hay “Ở trong phòng nhiều quá khéo mày trở thành ma cà rồng mất”. Với mấy cái lý do ấy tôi lại phải đi cùng cô.

Đi qua mấy cung đường cô chỉ, tôi thấy nó rất lạ, tôi hỏi có phải nó chỉ nhầm đường rồi không thì nó nói đi đúng đường. Không biết đúng kiểu gì mà hai đứa đi một hồi thấy hơi sai, ghé lại hỏi một cô bên đường thì đúng là lạc rồi. Đi một thềm vài cái nhà thì tôi thấy quán này. Quá bày trí rất đẹp mắt, kiểu cổ điển, nhạc chill chill, giá ổn phù hợp với sinh viên, ít người. Đúng gu tôi, vào nhờ anh chủ quán chỉ đường thì tôi cũng về được. Lúc tôi đi là 9 giờ sáng và lúc tôi về được tới phòng trọ thì là 3 giờ chiều. Sau đó tôi trở thành khách quen quán này mỗi khi bạn thân tôi mang bạn lạ về nhà trọ chơi.

Lấy máy tính ra và làm việc của mình. Hơi lạ nhỉ? Hẹn bạn đi chơi mà đem theo máy tính? Tôi biết rõ cô ấy, mỗi khi hẹn tôi lúc nào cũng vậy, không đi trễ do dỗ con ngủ, thì hủy hẹn vì con khóc không cho đi. Đôi khi chúng tôi điện thoại nói chuyện thì tôi nghe được sự ồn ào trong nhà của cô ấy, là tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ con cô. Cô kể với tôi nhiều chuyện lắm, chuyện vui có buồn có. Nhưng lúc nào khi kể với tôi xong cô cũng cười. Mấy lần tôi cũng có tí ghen tị với sự hạnh phúc của cô. Nhưng sao bây giờ, hiện tại tôi chả có cảm xúc với ai. Nên tôi vẫn thế, một mình một thế giới. Làm việc xong gấp lại laptop bỏ lại vào balo của mình, gọi thêm một ly trà nữa rồi tính tiền ra về.

Nói thế chứ tôi vẫn để xe ở đấy, dạo một vòng quanh hồ. Tôi chợt nhận ra rằng khi tôi làm việc trời lại đổ thêm vài cơn mưa phùn. Tôi dạo quanh thấy được rất nhiều điều thứ vị, nghe được rất nhiều thứ hay ho. Nghe được tiếng ve, tiếng cười thấy được trẻ nhỏ chơi hay những ván cờ của những cụ lớn tuổi. Quay về lấy xe, tôi còn được gặp lại một người bạn cũ hồi cấp 2, giờ nó khác hẳn, có vợ đẹp, xe sang, buôn chuyện vài câu tôi tạm việt ra về vì nó có bận đưa vợ đi khám thai. Nó nói vợ nó tháng sau sinh, là con trai, nó vui lắm. Tôi chúc mừng nó rồi nó lại tiếp tục đi, tôi lại về lấy xe. Trước khi đi nó lại trêu tôi rằng: "Chừng nào cho tớ ăn đám cưới đây?". Tôi cười cười đáp: "Khi nào thì cho."

Về tới nhà, tôi lại chìm đắm trong thế giới của bản thân, thế giới mà tôi yêu. Có nửa kia thì thích đấy, nhưng tôi thích tôi của hiện tại hơn. Có nhà, có xe, có tài sản, cha mẹ hạnh phúc, mạnh khỏe. Thỉnh thoảng về thăm cha mẹ, lâu lâu lại vi vu khắp nơi. Sống một cuộc đời vô ưu vô lo.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đã từng có người thương anh nhiều đến như vậy | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

back to top