Nguồn năng lượng của cuộc đời
2022-03-25 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Chính cuộc sống mới này, công việc mới này, rồi gia đình mới này là nguồn năng lượng tiếp sức cho chị, làm chị vui và thấy yêu đời
***
Tôi quen với họ ở hai nơi khác nhau, trong hai hoàn cảnh khác nhau, và xưng hô với họ cũng khác nhau, dù hai người chỉ lệch nhau có hai tuổi, vì tôi gọi họ theo công việc và mối quan hệ chứ không theo tuổi tác.
Một người tôi gọi là chị, một người tôi gọi là cô.
Họ giống nhau vì cùng là phụ nữ, họ giống nhau vì cùng kết hôn ở cái tuổi ngoài bốn mươi, và họ giống nhau là họ không sinh con.
Nhưng cuộc sống của họ thì rất khác nhau.
Người phụ nữ tôi gọi là cô
Tôi gọi vậy vì cô là một cô giáo tiểu học. Khi tôi quen cô thì cô đã hơn năm mươi tuổi, đã có thâm niên mấy chục năm trong nghề gõ đầu trẻ nên học sinh của cô nhiều không kể xiết, có nhiều người đã công thành danh toại, đã là ông này bà kia khắp các tỉnh thành, mà vẫn còn nhớ cô.
Cô nói vậy với tôi và cô còn nói đó là hạnh phúc lớn nhất của nghề giáo, khi lớp lớp học sinh đã từng được mình dạy dỗ vẫn không quên mình.
Nhưng sao cô không lập gia đình được, dù cũng đã trải qua mấy mối tình. Cho đến năm cô bốn mươi mấy thì cô gặp chú, họ yêu nhau được hơn năm thì cưới. Chú đã qua một đời vợ và có hai con, một trai và một gái. Con trai chú đã lập gia đình và ở riêng, còn cô con gái đang sống với chú.
Bất cứ ai tiếp xúc với gia đình họ, nếu không biết chuyện thì sẽ nghĩ đó là những người thân ruột thịt với nhau, vì các con chú gọi cô là mẹ, còn cô thì thương các con như chính cô sinh ra.
Tôi cũng bất ngờ với điều đó, vì tôi thân với con gái của cô, chơi với nó đến cả năm mà tôi mới biết, vì hôm đó cả bọn tổ chức cà phê và tán ngẫu cuối tuần nhưng nó từ chối, nó nói hôm đó là giỗ mẹ nó.
Chúng tôi bất ngờ
Lúc đó nó mới nói ra, rằng mẹ hiện tại không có con, mẹ là mẹ sau của anh em nó, và thương anh em nó thật sự hết mực.
Tôi không nhớ rõ tôi thân với cô từ lúc nào.
Tôi ngồi nói chuyện với cô trong nhiều lần đến nhà chơi, nghe cô kể về công việc về gia đình về cuộc sống, mà cô nhớ nhất là ngày cưới cô.
Cô nói hôm đó cả thành phố bị chìm trong nước, một đợt mưa lũ lớn chưa từng có được báo trước đã làm tất cả các con đường biến thành sông lớn, nhìn đâu cũng toàn nước là nước, mênh mông như biển luôn, nhưng ngày cưới đã được ấn định, thiệp mời đã gởi đi xong xuôi, không thể hoãn được. Vậy mà mọi người vẫn đến đông đủ dù ướt ngoi ngóp.
Cô dâu chủ rể sung sướng và cảm động, nhìn kỹ thì phần váy dưới của cô dâu cũng bị ướt.
Cô nói cô cũng rất muốn có con, nhưng mãi vẫn không có, mà cô cứ để vậy chẳng thèm đến bác sĩ làm gì dù chú cứ hối thúc, rồi đến lúc cô biết chắc không thể có con.
Nhưng trước đám cưới, cô là người chủ động xưng mẹ với hai con của chú và rất vui vì cả hai cũng gọi cô là mẹ, con trai chú còn bảo cảm ơn cô đã đồng ý bên cạnh chăm sóc bầu bạn với ba, vì ông bà mình luôn nói đúng.
"Con chăm cha không bằng bà chăm ông"
Nhỏ bạn tôi nói rằng cô thương con nhưng rất nghiêm khắc, cái gì con làm sai là cô uốn nắn ngay, không sợ con buồn con khóc hay người ta nhìn vào nghĩ mẹ ghẻ con chồng.
Rồi cô nghỉ hưu.
Cô dành một vài ngày để sửa sang lại căn phòng khách phía trước, mua bàn ghế và phấn bảng, cô nói cô muốn dạy tại nhà, cô không nghỉ được vì cô nhớ công việc nhớ trường lớp và học sinh.
Đó là một lớp học đặc biệt không phải vì mức học phí thấp, mà vì có nhiều học sinh đến học đã được cô dạy miễn phí, vì để khuyến khích các em vì các em học giỏi, và vì nhiều em có hoàn cảnh khó khăn cô cũng động viên đến học mà không phải tốn đồng nào.
Cô nói với mọi người, cô muốn có đủ sức khỏe để được dạy học mãi, cô muốn nhìn thấy các học sinh của cô tung bay vững vàng sau này bằng chính nền tảng kiến thức của những ngày đầu tiên biết đọc biết viết.
Đó là điều cô muốn.
Cô cười hiền hậu nói với tôi trong một lần tôi và cô tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, khi chúng tôi cùng đi thăm người quen ở đó.
Tôi chào cô trước:
“Em thấy cô rạng rỡ và vui tươi như ngày cô còn đến trường, cô chẳng thay đổi gì cả”
“Nhờ có lớp học tại nhà đó em, cô dạy chủ yếu là muốn được gặp gỡ tiếp xúc với học sinh, đó là nguồn năng lượng tiếp sức cho cô vui sống với cuộc đời này trong lúc tuổi già. Không có lớp học đó chắc cô khô héo tàn úa luôn, vì cô làm việc quen rồi”
“Em chúc cô luôn được như cô mong muốn”
Tôi vừa chạy xe trên đường vừa ngạc nhiên, vì cô nói giống chị ấy quá, hay đó là suy nghĩ chung của những người ở tuổi như cô, như chị.
Nguồn năng lượng tiếp sức của cuộc đời, câu nói như mang đến cho người nghe sức sống và niềm tin.
Người phụ nữ tôi gọi là chị
Tôi gọi chị là chị theo mối quan hệ họ hàng bên anh rể tôi, dù tóc chị đã bạc trắng hết đầu. Quê chị ở một vùng ngoại ô thuộc một tỉnh xa xôi ngoài Bắc, các anh của chị quyết định đưa chị vào đây lập nghiệp sau cuộc chia tay của vợ chồng chị.
Đó là cuộc chia tay rất chóng vánh, như lúc anh chị kết hôn vậy.
Chị kể tôi nghe khi chị đã thân với đại gia đình tôi. Chị gặp chồng chị khi cả hai người đều ở cái tuổi quá lứa lỡ thì, anh cũng chưa có gia đình. Họ tìm hiểu nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ mấy tháng rồi cưới. Chị nói ở vùng quê chị cuộc sống đơn giản lắm, gần như mọi người chỉ gắn chặt với đồng áng, mà chắc chị sẽ bằng lòng với cuộc sống đó, bên chồng, và những tất bật quen thuộc cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, nếu không có chuyện đó xảy ra.
Mẹ chồng chị mất một cây vàng.
Bà nói bà để trong tủ, từ bao lâu nay vẫn ở đó, sao bây giờ tìm không thấy. Người ngoài không thể vào nhà được để lấy vì suốt ngày bà ở nhà, chẳng lẽ con trai lại đi lấy của mẹ, vậy chỉ còn có chị, vì hai vợ chồng chị sống chung với bà. Nhà chỉ có ba người, nên mọi ánh mắt hồ nghi đều hướng về chị.
Với vùng quê chị ngày ấy, một cây vàng là một số tiền lớn, mà mẹ chồng chị nói bà đã tiết kiệm dành dụm rất lâu, để sau này còn lo tuổi già. Bà gọi những người thân trong nhà tới để thông báo, cứ một hai khẳng định là chị lấy.
Chị nói sau đó mọi chuyện được sáng tỏ thì chắc cũng chẳng sao, anh chị vẫn sống vui vẻ như trước, nhưng chị đã dứt khoát chia tay ngay sau đó.
Trước tất cả mọi người, khi nghe mẹ anh nói vậy, anh cứ im lặng nhìn chị, thái độ của anh như ngầm đồng ý với mẹ anh vậy, rằng theo anh, chị đúng là người đã lấy một cây vàng, chứ chẳng còn ai vào đây nữa. Chính vì sự im lặng của anh càng làm sự việc nóng hơn, anh chẳng những không bảo vệ được vợ mình, là chị, mà chị nói chị còn đau đớn hơn vì anh không tin chị.
Chị chỉ nói đúng một câu với mẹ chồng:
“Con không lấy thưa mẹ”
Một người bác ruột của anh quá bức xúc, vì bác nói bác không tin chị làm chuyện đó, đã yêu cầu mẹ anh cho chính bác kiểm tra lại trong tủ.
Mẹ anh đồng ý.
Người bác kiểm tra trước sự chứng kiến của mọi người khi đó, kết quả là cây vàng nằm trong tủ, nhưng nó nằm sâu trong góc tủ chắc vì mẹ anh hay lấy áo quần ra vô hoặc sắp xếp sao đó, vì đó là tủ cá nhân của bà nên chỉ mỗi bà biết.
Mẹ anh xin lỗi chị ngay sau đó, còn mọi người cũng thở phào ra về. Riêng anh vẫn tiếp tục im lặng một cách khó hiểu.
Chị quyết định chia tay, chị thấy thất vọng về anh vì anh không tin chị.
Cuộc sống chị thay đổi đột ngột từ đó, khi chị rời xa vùng quê đã từng gắn bó bao năm, vào tận trong này để lập nghiệp theo mong muốn của các anh của chị. Chị sống cùng gia đình một người em họ, phụ giúp trong công việc làm vàng mã rồi bỏ cho các sạp hàng ở các chợ trong thành phố.
Chị vui với cuộc sống mới nên thích nghi rất nhanh với những đổi thay nơi đây. Tôi nhìn những đôi guốc đôi giày, những cái áo cái nón do chính tay chị làm ra từ giấy mà vô cùng thích thú. Chị nói cứ một tháng trước tết âm lịch là người ta đặt hàng đông lắm, cứ làm tối mặt ngày đêm, vào những dịp rằm lớn cũng vậy, chị cứ luôn tay luôn chân không ngơi được.
Còn những lúc như vầy thì chị rảnh hơn. Tôi hỏi chị:
“Ừ em, ngày thường thì làm giống như người ta làm giờ hành chính, mà đây cũng như nhà chị rồi nên chị thấy thoải mái lắm. Chính cuộc sống mới này, công việc mới này, rồi gia đình mới này là nguồn năng lượng tiếp sức cho chị, làm chị vui và thấy yêu đời”
Tôi gật đầu
“Ai cũng bảo nhìn chị khỏe và trẻ ra quá chừng”
“Vì ai cũng thương và tin chị nên chị mới được vậy đó”
Rồi chị bỗng hỏi tôi thật bất ngờ
“Còn em, nguồn năng lượng của em là gì?”
Tôi ớ người trước câu hỏi của chị, không trả lời được vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Chị cười lớn
“Nguồn năng lượng của em là chồng con em đó, hôm nay em bị sao vậy, mọi ngày em rất nhanh mà”
Ờ ha, tôi cười, vì em không nghĩ ra.
Nhưng chị tôi đứng gần đó lại nói vào.
"Chị nói đúng một nửa thôi, nguồn năng lượng của nó là cái lap của nó đó, hôm trước nó rất đau khổ vì cái lap bị hỏng mà không mang đi sửa được"
Rồi như sực nhớ, chị tôi quay lại hỏi tôi:
“Rồi em sửa được chưa?”
“Dạ ông xã em bảo không cần sữa nữa chị, ảnh mua lap mới cho em rồi”
…
Tôi ngồi ăn cơm cùng mấy anh chị trong nhà mà cứ nghĩ hoài về câu hỏi của chị ấy lúc nãy, vì nghe nó ngồ ngộ, và vì một phụ nữ thôn quê chân lấm tay bùn quanh năm như chị có thể hỏi một câu làm tôi không trả lời được ngay và cứ nhớ cứ ngẫm nghĩ hoài về nó.
Vậy ra theo chị, mỗi người đều có một nguồn năng lượng cho riêng mình. Tôi chỉ mong nguồn năng lượng đó được duy trì mãi, đừng mất đi, mà điều đó thì không hề dễ dàng, vì cuộc sống vốn dĩ không phải lúc nào cũng êm đềm phẳng lặng như ý muốn của mọi người.
Tôi dọn dẹp bàn ăn rồi tiếp tục nói chuyện cùng mấy anh chị trong nhà, tay bưng ly trà nóng chị ấy đưa cho mà chợt nhận ra được trò chuyện uống trà cùng những người lớn tuổi thật thú vị, vì cứ mỗi lần vậy họ cho tôi được dịp mở mang thêm về cuộc sống đời thường dù tuổi tôi cũng chẳng còn ít ỏi.
Họ hẹn gặp tôi vào dịp thôi nôi cháu tôi, tôi gật đầu thật mạnh.
Tôi viết bài viết này vì rất thích và rất nhớ về cụm từ đó, nó nhắc nhở và giúp tôi sống lạc quan tích cực hơn. Không biết mọi người thế nào, còn tôi mỗi ngày vẫn không quên hát một chút, dù chỉ mỗi tôi nghe cũng được, như một cách để nguồn năng lượng trong tôi tồn tại và lớn lên.
“Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nở trên môi”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 463: Chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nhà bà Lam (Phần 3)
Bữa cơm đã được mang lên, có món mà Tột thích làm anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà Lam niềm nở gắp đồ ăn cho từng đứa, bà nói suốt cuộc đời bà chưa bữa cơm nào vui như hôm nay.

Mảnh trời không còn nắng
Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18
Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Nhà bà Lam (Phần 2)
Nhiều người hay nói má Lam nhà em hay lập lập dị và hay gắt gỏng… nhưng em luôn tin rằng đó chỉ là những lời phán xét thoáng qua mà thôi. Chứ trong thân tâm má là một người tốt và chính má cũng là người dạy em hát… Em yêu má rất nhiều.

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

3 nơi người EQ cao không tới
Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)
Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình
Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ
Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi
Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.