Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người đã cũ rồi mà lòng vẫn còn thương

2019-09-05 01:35

Tác giả: Minh Nhựt (Cỏ)


blogradio.vn - Hai ta rồi sẽ lại đến đúng điểm hẹn của riêng mình, em sẽ lại gặp người em thương đến đau lòng sót dạ, anh cũng tương phùng với một nửa yêu thương. Chỉ là nơi xa xôi ấy ta chẳng còn cùng nhau hiện diện nữa, sẽ chỉ còn là bến lỡ trong nhau, xem nhau như ký ức thiêng liêng những ngay yếu đuối.

***

Những ngày hè chan chứa nắng như muốn hong khô đi những nỗi nhớ thương xưa cũ. Em đến như tia nắng chói chang nhất đánh thức anh khỏi những bộn bề mộng mị còn mới tinh. Em cứ hồn nhiên như nắng sau mưa, chói chang như mặt trời ban trưa khiến người ta chẳng thể nào thấu hiểu, cả nụ cười trong trẻo của em cũng đôi lần khiến người ta ngộ nhận trong tim, nhưng sao em giỏi giấu diếm. Anh cũng trải qua quá nhiều đau thương vụn vỡ, những mảnh vụn nơi anh chẳng còn mảnh nào được gọi với cái tên mỹ miều là hy vọng.

Vì chẳng thể thương em khi trái tim còn đong đầy vẹn nguyên nên chẳng đủ dũng cảm ôm chặt em vào lòng, vì chẳng thể yêu em như tháng ngày còn xưa cũ nên chẳng đủ mạnh mẽ siết chặt tay em, rồi kéo em ra thoát ra khỏi những muộn phiền hàng đêm giấu kín. Ừ thì, em chẳng bao giờ nói ra một câu về "người cũ còn thương" kể cả khi anh gặng hỏi, nhưng đối diện anh mà mắt em lại ẩn chứa bóng hình ai đó khác. Người đã cũ rồi mà vẫn còn thương thì thật đau lòng phải không em?

cô đơn

Sài Gòn rộng lớn là thế, sao lại chẳng có con ngõ nào chứa nổi những kẻ cô đơn, như anh và như em vẫn còn mải miết lang thang trên đại lộ kí ức chưa nguôi. Đau đớn lắm, sao ta không lỡ vứt bỏ? Anh vẫn thường hay nhâm nhi một cốc espresso không đường đắng ngắt, chẳng phải anh là một người sành điệu thích vị đắng chát nơi đầu lưỡi của thứ cà phê Ý sang chảnh ấy.

Em biết không, khi người ta buồn thì người ta thường gây tổn thương đến bản thân cho vơi đi nỗi đau trong lòng, có lẽ anh thích vị đắng cà phê cũng vì thế, nhưng làm sao vơi được cả một bầu trời đắng ngắt trong tim. Anh nghe mãi một bản tình ca buồn du dương quen thuộc rồi gieo mình trong nỗi nhớ cơn "mưa đầu mùa" đôi lần rơi, anh ước ao.

Em thì vẫn mải miết gặm nhấm nỗi buồn mênh mông còn sót lại hôm qua, dẫu có rong chơi hết tháng ngày thì trong em vẫn toàn là nỗi nhớ nhung da diết, dẫu có cười nói yên vui thì tim em vẫn chất đầy hờn ghen "vô phép". Ta gặp nhau khi cả hai cô đơn nhất, nhưng hình như dòng đời quá vội vã kéo hai ta gần nhau, còn quá sớm để dũng cảm nắm lấy tay nhau mắc kệ những đau thương còn vẹn nguyên hình hài. Mà có khi lại là quá trễ, ta lỡ hẹn với nhau trong một ngày xuân đầy nắng, ta chẳng thể một lần trở thành nỗi nhớ da diết trong nhau, chỉ là mong manh một chút.

Vậy đành thôi em ơi, ta tựa vào nhau trong thoáng chốc con tim yếu mềm, dành đêm nay để khóc cạn nước mắt rồi thay nhau giấu những nỗi niềm tang thương màu quá khứ. Anh mang giọt lệ em về cuối trời chôn dấu đi cho khỏi bận lòng thêm nữa. Em giúp anh giữ gìn những yêu thương ít ỏi mà bao năm trời anh dầy công góp nhặt, anh chẳng phiền đâu nếu em mang nó vun bón cho con tim hao gầy chờ đợi cho một ngày yêu khác. Anh gửi em lòng tin về những điều kì diệu mà anh chẳng còn mảy may dùng tới nữa, cả ước mơ hạnh phúc lứa đôi của ngây thơ anh còn gói gém cất giữ nơi tim.

Hai ta rồi sẽ lại đến đúng điểm hẹn của riêng mình, em sẽ lại gặp người em thương đến đau lòng sót dạ, anh cũng tương phùng với một nửa yêu thương. Chỉ là nơi xa xôi ấy ta chẳng còn cùng nhau hiện diện nữa, sẽ chỉ còn là bến lỡ trong nhau, xem nhau như ký ức thiêng liêng những ngay yếu đuối. Cả em và anh sẽ chỉ còn là những nổi nhớ mong manh.

© Cỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đừng mượn nhau vào những ngày cô đơn

Minh Nhựt (Cỏ)

Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

back to top