Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngôi nhà 80 tầng và bài học cuộc đời

2017-03-30 08:38

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

Tôi thường kể cho bạn trẻ nghe câu chuyện “Ngôi nhà 80 tầng”. Một câu chuyện rất cũ nhưng luôn tạo ấn tượng mạnh.

Câu chuyện giản đơn mang thông điệp không hề đơn giản.

20 năm đầu đời là lứa tuổi của sự hồn nhiên, của hy vọng và lạc quan. Chúng ta, không chỉ mang trên vai kỳ vọng và ước mơ cha mẹ, ông bà, người thân, mà cả những hình ảnh tốt đẹp nhất vẫn luôn đâu đó trong mỗi suy nghĩ, giấc ngủ. Xem bộ phim hay về một siêu nhân nào đó, ta cũng mơ một ngày bay trên đôi cách dũng mãnh. Nhìn thấy doanh nhân thành đạt, ta cũng hình dung về một ngày mà ngôi biệt thự, chiếc xe sang không còn xa lạ… Cứ thế, ta bước đi háo hức và chờ đợi để khám phá.

20 Tuổi, ta sẽ bắt đầu cho một lựa chọn. Lựa chọn có thể của chính ta, những cũng có thể là của ba mẹ, người thân hoặc một ai đó. Dẫu của ta hay của ai đó, thích hay không thích, ta cũng bắt đầu thực dụng hơn để sống với lựa chọn này. Bỏ lại sau lưng những hoài bão, ước mơ của cái ngày xưa đó, ta vẫn hăm hở để bước tiếp cuộc hành trình.



40 tuổi- cột mốc để mỗi chúng ta cảm nhận được giá trị của bản thân mình. Thành công- Chưa thành công- Không thành công đã rõ. Và, như chúng ta thấy ở câu chuyện “Ngôi nhà 80 tầng”, đây là lúc mà sự than phiền, trách móc xảy ra hầu hết với chúng ta. Tìm kiếm những lý do để biện hộ, kiếm những hoàn cảnh để biện minh cho bản thân dường như là thói quen. Và cứ thế, từ cái tuổi 40, ta càu nhàu bước tiếp cuộc đời mình.

60 tuổi. Cảm giác bình yên giả tạo che đậy sự bất lực. Và im lặng thường là giải pháp. Có bao giờ bạn thấy những cụ già ngồi bó gối, kể về những ngày xưa trong sự hoài niệm khôn nguôi. Bất lực và chấp nhận để sống tiếp quãng đời còn lại, và dường như, điều đó vẫn chưa là khủng khiếp lắm.

80 tuổi- cứ cho cuộc đời mình kết thúc ở đây. Và, hơn bao giờ hết, khi cận kề cái chết, ta mới nhận ra một cách thảng thốt: những gì ý nghĩa nhất với cuộc đời, ta đã bỏ quên ở những năm 20 tuổi.

Bỏ quên, hay chính xách hơn, ta đã không dũng cảm để sống cuộc sống của chính mình. Dường như mỗi chúng ta, ai cũng sống cuộc sống của một ai đó.



Có thể là của cha mẹ: Con phải học trường này, ba mẹ muốn thế. Và vì ba mẹ thương con nên mới làm như thế!

Có thể của người thân: Học và làm cái này mới có thể thành công.

Cũng có thể là của một bộ phim nào đó: Hồng Kông- Hàn Quốc mà ta hâm mộ.

Ai cũng muốn chúng ta như thế này, như thế kia. Có thể là vì lòng tốt, cũng có thể là sự trải nghiệm để họ khẳng định điều đó.

Nhưng, ai sẽ chịu trách nhiệm? Hay chính xách hơn, ai sẽ chịu đựng nếu lỡ cuộc sống không như hình dung và thất bại. Họ có chịu trách nhiệm cho mọi thứ xảy ra với chúng ta không?

Blog Radio Sưu tầm và thực hiện.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top