Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày ta yêu nhau

2023-07-25 05:25

Tác giả: Lư Minh Thuận


blogradio.vn - Nghe từng câu nói của anh tôi cũng đau lòng lắm chứ, những giọt nước mắt của tôi cũng tuôn rơi và giải đáp mọi thứ. Nghe xong thì hai bên cùng nhau giải thích để hiểu nhau hơn, lấy cớ đó anh cũng mở lời tỏ tình tôi làm người yêu. 

***

Tất bật với cuộc sống sa hoa tráng lệ ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cái nắng oi bức, đôi lúc có thể dẫn đến cháy da người, nơi dòng người cứ qua lại như người dưng không ai màng đến ai. 

Thật không may lúc này còn bị mắc bệnh, một mình lôi thôi chuẩn bị các thứ để chạy đến bệnh viện cho kịp giờ ca sáng. Đứng trước vày lấy số mà tôi như lạc lõng, một mình bơ vơ chả ái màng tới. Cùng lúc này, đóng đồ trên tay tôi đột nhiên rơi xuống, thật khổ làm sao. Loay hoay khom xuống nhặt tùng thứ đồ một, những người ở sau thì la lối hối thúc tôi nhanh lên, lúc đó chỉ muốn khóc lên. May anh đã xuất hiện, nhặt mọi thứ lên và lúc đó cơ thể tôi  không chịu được, đứng không vững nữa, anh đã kịp thời đỡ tôi được và dìu tôi qua ngồi một bên ghế. Anh hỏi tôi, phòng chuẩn bị khám là số máy để dắt qua đó. Tôi nhất quyết từ chối nhưng anh bảo không - “Cơ thể em như này sao mà đi được”. 

Đưa đến phòng khám, tình cờ đây cũng là phòng anh trực nên anh đưa vô khám luôn. Bác sĩ hỏi “bệnh như này rồi con nhập viện nhé, nhập viện để còn có y tá chăm sóc”, nhưng tôi bảo thôi. Đành thế bác sĩ không ép tôi chỉ ghi đơn thuốc bảo tôi lấy về uống. Bác sĩ cũng hỏi tôi và anh quen nhau à, tôi tính bảo không nhưng thấy anh gật đầu dành thôi, thấy thế bác sĩ cũng nói “con đưa em về đi, con cũng hết ca hôm nay rồi”. Hôm nay là ngày tôi gặp toàn người tốt, đối xử như người quen, như thế anh cũng xin được đưa tôi về.

Anh và tôi tôi hai người đều có xe riêng nên anh chỉ đi kế kè tôi tới nhà. Và dìu tôi vào nhà, đặt xuống chiếc giường quen thuộc, lúc đó tôi ngủ thiếp đi mà không hay. Anh thì lật đặt tìm các thứ đồ còn sót lại trong tủ lạnh và nấu một món cháo thịt bằm cho tôi. 

em_7

Một lúc sau anh nấu xong và bưng tới chỗ tôi đang ngủ, từ từ đánh thức tôi dạy và đánh răng rửa mặt rồi anh mới bón cho tôi ăn. Lúc đầu, tôi bảo tự ăn nhưng anh lại không cho, anh cứ bảo thôi, em cứ ăn thôi việc bón để anh làm cho. 

Hạnh phúc biết bao, hai năm nay chưa có ai chăm sóc tôi kỹ tới như này, lúc đấy tôi muốn bật khóc thật lớn vậy. Ăn xong anh tỉ mỉ lấy thuốc mới lãnh ở viện cho tôi uống, anh gỡ hết vỏ thuốc, cũng đã chuẩn bị nước đầy đủ cho tôi uống. Uống xong thì anh kêu tôi nghỉ ngơi đi cho khỏe lại, còn anh thì dọn dẹp giúp tôi cái đống bừa bộn trong phòng, một số chén dĩa vừa mới dùng. Làm xong thì anh mới bắt đầu ra về, anh cũng đã nấu sẵn một xíu cháo để chiều cho tôi uống thuốc. Lúc ra về anh có để một tờ giấy note có số điện thoại và tên anh, kèm theo đó là lời nhắn “Em tỉnh thì kết bạn zalo với anh nha”.

Đến tối khi đã thức dậy và ăn xong món cháo anh nấu khi chiều thì tôi mới thấy tờ giấy đó và lấy điện thoại ra kết bạn với anh. Không thể tin được, vừa gửi yêu cầu thì anh đã đồng ý ngay, chắc anh đã đợi tôi gửi lời mời kết bạn từ chiều chăng? Anh hỏi các thứ về sức khỏe, tôi đã ăn chưa, uống thuốc chưa. Thấy tôi trả lời rồi, anh mới từ từ an tâm lại và anh cũng bảo tôi ngủ sớm để sức khỏe tốt hơn, còn anh thì làm deadline của mình. Thấy vậy tôi cũng chúc anh làm xong mới, cũng ngủ sớm và chúc anh ngủ ngon, anh cũng chúc tôi. Thế là tôi ngủ thiếp đi mất, sáng hôm sau mới thấy tin nhắn anh chúc “buổi sáng vui vẻ”, tôi cũng gửi chúc anh như thế. Cứ như thế chúng tôi trải qua những ngày vui vẻ cùng nhau, cùng chăm sóc và hỏi thăm lẫn nhau. 

Có đôi lúc tôi cứ tưởng anh là người yêu, cứ tưởng anh là một ánh sáng, một vì sao mà trời đã ban tặng cho cuộc đời của tôi. Dần dần tình cảm của tôi dành cho anh một lúc nhiều hơn mà không hay biết nó xuất phát từ bao giờ. Đây là tình yêu sét đánh chăng, hay là tình yêu đơn phương từ tôi. Tôi với anh cứ như thế như không một ai chịu xác định hay nói ra mối quan hệ này như thế nào cảm, cứ ngầm định như thế. 

em_10

Chuyện gì đến rồi cũng đến, đâu có tình cảm nào bền chặt hay lâu dài, tình yêu lầm tưởng mà đơn phương từ một người thì biết bao giờ nó đau khổ nữa. Thật mong manh, thật đáng sợ - tự nhiên đến cho ta cảm giác an toàn, rồi tính đi lúc ta đang cần người nhất. Đây là sự hiểu lầm của anh và tôi, sự hiểu lầm từ cá nhân tôi hay suy diễn mọi thức theo một chiều hướng tích cực.

Tôi nhớ, hôm đấy là một ngày đẹp, trời nắng trong xanh, cây cỏ thi đua nhau nảy nở sinh sôi, ra hoa kết quả. Tưởng chừng đâu là ngày hạnh phúc, tôi đã kỳ công chuẩn bị cho anh một bữa thịnh soạn, nào là canh, nào là cơm, cá và có cả món anh thích. Chuẩn bị xong, thì tôi cũng lấy con xe của mình mang đến bệnh viện cho anh ăn. Vừa tới thì mọi người xung quanh biết tôi nên cũng chào hỏi và xin phép đi tìm anh nhưng vừa tới thì thấy anh và cô điều dưỡng đó đang cười nói rất vui vẻ. 

Tôi tủi thân lắm chứ, tưởng chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh sẽ vui, nhưng nói chuyện với cô kia chắc vui hơn. Anh là người cao khoảng 1m8, gương mặt chuẩn hot boy, thân hình săn chắc, đặt biệt mọi người xung quanh, mấy cô y tá/điều dưỡng ai cũng mê anh hết. Có lần tôi còn nghe mấy bệnh nhân nữ còn muốn được anh chăm sóc cơ, có người còn muốn anh làm chồng nữa, cạnh tranh cao quá tôi lấy gì thắng họ đây. Tự nhiên tôi chạnh lòng, không dám lại bảo đưa cơm cho anh, chỉ biết để trong phòng và lẩn lặng đi về nhà.

Đi ngoài đường thời tiết hiểu được tiếng lòng tôi hay sao mà cũng khóc theo, cả đoạn đường tôi cũng chẳng màng mặc áo mưa vào. Có lần anh kể, khi thấy hộp cơm thì mới biết tôi lại do mọi người xung quanh bảo thế. Anh lấy điện thoại điện tôi mà không được, nguyên buổi đó anh lo lắng cho tôi và buồn nguyên buổi mà không biết nguyên do tại sao tôi đem tới mà không nói với anh tiếng nào. 

em_6

Buổi tối anh nhắn tin được vài tin thì thôi, do anh bận làm hồ sơ bệnh án nhưng tôi ác lắm, anh nhắn mà tôi không trả lời tin nào. Thế là sáng hôm sau, anh cũng nhắn tin hỏi thăm mà tôi chỉ nhắn qua loa rồi thôi. Do tôi cứ nghĩ mình có tư cách gì để anh quan tâm chăm sóc, mình là gì của anh cơ chứ, bệnh nhân hay người lạ mới quen hay người yêu? Không biết nữa. 

Cứ thế một tuần đã trôi qua, anh cũng rảnh rảnh nên đã chạy một mạch qua nhà tôi. Anh gõ cửa mà tôi không chịu ra, một hồi lâu nghe được mọi người xung quanh bàn tán, thấy anh còn ở ngoài nên tôi mới dành mở cửa. Anh chạy lại ôm tôi, anh khóc tại chỗ đó làm tôi hoảng hồn, từ từ tôi dìu anh vô bên trong và cùng lúc hỏi lý do tại sao khóc. Vừa khóc vừa nói với tôi “anh nhớ em, rất nhớ - anh không biết tại sao một tuần nay em hờ hệt với anh, lần trước đem cơm em về mà không nói anh”.

Nghe từng câu nói của anh tôi cũng đau lòng lắm chứ, những giọt nước mắt của tôi cũng tuôn rơi và giải đáp mọi thứ. Nghe xong thì hai bên cùng nhau giải thích để hiểu nhau hơn, lấy cớ đó anh cũng mở lời tỏ tình tôi làm người yêu. 

© Lư Minh Thuận - blogradio.vn

Xem thêm: Giá Trị Của Hạnh Phúc Đánh Đổi Bằng Điều Gì?

Lư Minh Thuận

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

back to top