Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu trong em là anh

2016-10-26 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu một lần được gặp lại anh, em muốn cùng anh ôm bọc cốm lá sen trong tay, hít hà mùi hương tinh khôi giản dị và ngắm nhìn phố phường Hà Nội buổi sớm vào một ngày mùa thu anh nhé! Em nhớ hoa sữa, nhớ Hồ Tây những chiều hoàng hôn, nhớ tiếng tàu lửa đêm trên cầu Long Biên cổ kính, nhớ ánh trăng, nhớ Hà Nội yêu dấu mình bên nhau, nhớ nhiều lắm! Thu của em bây giờ không còn là Hồ Gươm như lúc 17 tuổi nữa mà là Hà Nội, là anh!

***

Gửi người em yêu,

Mình xa nhau cũng lâu rồi, trước cả mùa thu phải không anh? Nhưng anh à, mùa thu này dù đã vắng anh nhưng với em nó rất đặc biệt nên em muốn kể cho anh nghe về tình yêu của em với mùa thu, điều em đã muốn nói với anh nhưng chưa kịp. Và về một người đặc biệt - người đã tìm lại mùa thu cho em.

Anh biết không, khi còn là cô bé 17 tuổi bướng bỉnh, thu trong em chỉ gói gọn ở Hồ Gươm nhỏ bé mà thôi. Bởi em khi đó ngô nghê nghĩ rằng em chỉ cảm nhận được mùa thu ở nơi đó. Những kỉ niệm đẹp của em đều gắn với mùa thu. Và thỉnh thoảng dù nó không ở mùa thu em cũng vô lý xếp nó vào chiếc hộp “kỉ niệm mùa thu” của em nếu nó thích hợp, chỉ vì đơn giản là em thích như vậy!

Thu lúc đó thật ngọt ngào làm em muốn đắm mình lạc bước. Em bị tiếng thu quyến rũ đến nỗi hay trốn học thêm rồi say sưa ngồi bên Bờ Hồ, có khi vài giờ, có khi từ chiều đến lúc còn lại chuyến xe bus cuối cùng chỉ để ngắm mặt hồ yên ả trong lúc đợi chờ cụ Rùa nổi lên, hít hương thơm trong trẻo của mùa thu và ngắm mọi người qua lại. Đôi khi em đi bộ một vòng hồ, nhấm nháp một cây kem và ra tượng đài Lý Thái Tổ để ngắm anh chàng nào đó biểu diễn những pha mạo hiểm trên chiếc xe đạp không yên. Hồi đó, mỗi khi lên Bờ Hồ em đều nghe bài hát “Như ngày xưa em đến” của nhóm nhạc M4U nên bây giờ mỗi khi nghe lại bài hát đó kí ức về thu tuổi 17 xinh đẹp như được đóng gói nguyên vẹn chuyển phát nhanh đến hiện tại vậy.

 Mùa thu trong em là anh

Và rồi thu 17 bình yên của em đã trôi qua như thế. Thu tuổi 18 ập đến lúc nào không hay, sôi sục, phóng khoáng như một chú chim non bắt đầu mọc đôi cánh tự do. Đó là năm đầu tiên bước chân lên giảng đường đại học, mọi thứ quá tuyệt vời, một cuộc sống mới đầy thú vị. Em có thêm những người bạn mới đáng yêu mà mãi mãi về sau em có lẽ không bao giờ quên được. Em bắt đầu các cuộc chơi từ chiều đến đêm tối, càn quét các quán ăn và đường phố Hà Nội. Cả bọn dính lấy nhau như sam, nghỉ học cũng ý ới tụ tập dắt díu nhau có hôm sang Bát Tràng, có hôm đi ô tô về Quảng Ninh hay có lúc lại trên một chuyến tàu về Hải Phòng... Tất cả cùng nhau khám phá, trải nghiệm những điều tuyệt vời trong cuộc sống. Mùa thu đó thật vui vẻ và đáng nhớ biết bao.

Em đã ngỡ mình sẽ mãi được vui vẻ như thế cho đến mùa thu năm 19 tuổi, cuộc sống của em bắt đầu thay đổi, em phải xa rời các bạn ở trường đại học, thu từ đó cũng trở nên mờ nhạt trong em. Vòng xoáy cuộc đời làm em không có thời gian nhớ về thu nữa mà chỉ biết nuối tiếc những kỉ niệm đã qua. Tâm hồn yêu thiên nhiên và bản tính thích khám phá của em chết dần trong những ngày tháng tổn thương lặng lẽ dài lê thê.

Nhưng anh à, điều kì diệu đã mang đến một người đặc biệt kéo em ra khỏi vũng bùn toàn buồn đau, thổi vào hồn em một sức sống mới. Đó là chàng trai mùa thu dịu dàng như nắng sớm. Em cứ như một lần nữa được sống trong mùa thu tuổi 17, 18 vậy đó. Chàng trai mùa thu xuất hiện trong đời em không chỉ tìm lại con người em đã đánh mất từ lâu mà còn cùng thực hiện những sở thích dở hơi của em nữa. Nào là đưa em đi vòng quanh Hà Nội đếm cầu suốt đêm, từ cầu Thăng Long sang cầu Nhật Tân rồi lại từ cầu Nhật Tân sang cầu Long Biên, cầu Chương Dương. Nào là vui vẻ đi dầm mưa với em dưới cơn mưa hè như trút nước mà không một lời trách móc, than vãn. Hay đơn giản chỉ là kiên nhẫn ngồi nghe em luyên thuyên đủ chuyện đến sáng, kể cho em nghe về những chuyến đi, nấu ăn cho em, cùng em ngắm hoàng hôn mỗi chiều, đi ăn những món ngon và còn nhiều nhiều lắm. Cảm giác của em lúc đó như một đứa trẻ con được người lớn cho phép ra ngoài trời vùng vẫy nô đùa trong cơn mưa, thỏa sức nghịch ngợm những trò mình thích. Khỏi phải nói em đã hạnh phúc đến mức nào. Nói đến đây chắc anh đã nhận ra chàng trai tuyệt vời đó là ai rồi phải không?

 Mùa thu trong em là anh

Nhưng niềm vui lại một lần nữa không dành cho em anh à! Có phải những điều tốt đẹp trên thế giới này đều không dễ dàng gì tồn tại được mãi mãi phải không anh? Anh mang bình minh đến bên em, rồi lại theo hoàng hôn đi như một cuộc hẹn đã định sẵn. Mặc dù biết trước ngày phải rời xa anh sẽ đến nhanh thôi nhưng em vẫn không thể giữ trái tim mình không tan vỡ thành trăm mảnh. Chỉ có điều sức sống từ anh đã kịp đi sâu vào ý nghĩ, vào tâm hồn em mất rồi. Anh dạy em cách tự tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này bằng một ánh nhìn tích cực. Tự ngắm hoàng hôn, tự yêu sông núi, tự đi khám phá những vùng đất mới, điều mà trước đây em bảo thủ nghĩ rằng phải có ai đó dắt em đi thì mới được. Đứa lâu nay quen ỷ lại như em đã hiểu ra một điều, thích thì phải tự tay thực hiện chứ không phải chờ đợi một ai làm điều đó cho mình. Giống như cách em đã đi tìm mùa thu của riêng mình khi còn là con bé học sinh cấp ba. Em lớn rồi, em làm được, chỉ là em có muốn hay không thôi. Và em mạnh mẽ của ngày hôm nay là một phần lớn tạo nên bởi anh đó.

Chàng trai tháng 9 à, em nghĩ anh là chàng trai ngọt ngào nhất trong số những chàng trai em đã từng gặp. Mọi thứ anh để lại trong em quá đỗi dịu dàng nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Em phải chấp nhận rằng, số phận chỉ ưu ái cho em một chút, chỉ đưa anh đến đi cùng em một đoạn, giúp em đáng thương tìm lại chính mình, rồi anh phải đi theo ánh hoàng hôn, theo cơn mưa chiều ngày chia tay hôm đó. Nhưng dù sao em vẫn cảm ơn nó vì đã mang anh đến. Để em một lần nữa được yêu, để được anh tìm cho mùa thu đẹp nhất một lần nữa. Cái se lạnh, cái nắng của thu 17, 18 đã trở về, lá bắt đầu xào xạc trên mỗi con phố mình từng qua. Em nhớ anh!

Nếu một lần được gặp lại anh, em muốn cùng anh ôm bọc cốm lá sen trong tay, hít hà mùi hương tinh khôi giản dị và ngắm nhìn phố phường Hà Nội buổi sớm vào một ngày mùa thu anh nhé! Em nhớ hoa sữa, nhớ Hồ Tây những chiều hoàng hôn, nhớ tiếng tàu lửa đêm trên cầu Long Biên cổ kính, nhớ ánh trăng, nhớ Hà Nội yêu dấu mình bên nhau, nhớ nhiều lắm! Thu của em bây giờ không còn là Hồ Gươm như lúc 17 tuổi nữa mà là Hà Nội, là anh!

Xa nhau rồi em sẽ cất kí ức về anh vào chiếc hộp “kỉ niệm mùa thu” của em. Anh hãy quên em và sống thật hạnh phúc nhé!

Điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng em yêu Hà Nội, em yêu mùa thu và em cũng rất yêu anh...

Tạm biệt anh!

© Diệp Vy – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

back to top