Mùa phượng vĩ nở rồi, cậu ở đâu?
2022-01-28 01:05
Tác giả:
Trương Thị Ánh Duyên
blogradio.vn - Trên sân, những cánh hoa đỏ thắm phủ đầy, lá xanh non rung rinh khẽ khàng “Mùa phượng vĩ nở rồi, cậu ở đâu?”.
***
Đồng hồ đã điểm 11 giờ 15, “Tùng, tùng, tùng...” cắt ngang mọi hoạt động trong lớp, thời gian như ngừng lại một giây, học sinh nhanh chóng thu dọn sách vở, tôi cũng dừng bài giảng của mình lại, hết giờ rồi.
“Cả lớp đứng! Nghiêm”- bé Liên lớp trưởng lớn tiếng hô.
“Chúng em chào cô ạ!”
Tôi mỉm cười gật đầu “Các con về cẩn thận nhé!”.
Một buổi học nữa lại kết thúc, còn ba tuần nữa thôi là đến kì thi tốt nghiệp, lứa học trò này sắp trở thành người lớn rồi. Trên sân trường, rực rỡ màu đỏ thắm của hoa phượng, báo một mùa thi đến, một cảm giác bồi hồi nhung nhớ tràn ngập khắp căn phòng.
Hồi đó, cũng vào mùa thi này, tôi có một kỉ niệm thật đẹp. Công ty của ba gặp biến cố vào năm tôi học hết kì năm lớp 11, cả gia đình phải chuyển về quê ngoại, tôi cũng chuyển trường học theo ba má về quê. Ngày nhận lớp, tôi như một con cừu non giữa bầy sói vậy, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi, chỉ trừ cậu ấy- người bạn thân nhất về sau của tôi. Là một đứa con gái chuyển từ thành phố về quê, lại đến vào giữa kì học, nên tôi có cảm giác lạc lõng với các bạn trong lớp nhiều lắm.
Tôi chủ động làm quen mọi người, kể những câu chuyện ở thành phố cho các bạn nghe, họ thích thú lắm, túm lại nghe từng hồi chuyện của tôi, dần dà họ quen với sự tồn tại của một đứa học sinh mới như tôi. Tôi vui lắm, ít nhất thì tôi cũng đã có bạn, tôi đem bánh kẹo đến chia, tan học mời các bạn ăn chè. Nhưng cậu bạn ở cuối lớp cứ hay nhìn trộm tôi rồi lại giả vờ như không quan tâm vậy, tôi nhìn lại thì cậu ta trừng mắt.
“Nó là Lâm, học sinh cá biệt đấy, đừng có chơi”.
“Hả” Tôi giật mình quay qua, hóa ra là cái Hoa lớp trưởng.
Hoa kể cho tôi nghe về Lâm, cậu ta là một người mà không ai muốn nói chuyện cùng, luôn mặc cái áo cũ rích, nhàu nhĩ, lạnh lùng, vô cảm và chẳng học hành gì. Cậu ta từng đánh nhau với cả khối trên vì cố trêu chọc cậu ta nữa.
“Thầy cô cũng bó tay với Lâm rồi!”- Hoa cảm thán.
Thầy bước vào lớp “Các em mở sách, hôm nay chúng ta học bài “Lịch sử Việt Nam- như các em đã biết, dân tộc ta đã trải qua...”, giọng thầy giảng hăng say trên bục, nhưng tôi chẳng nghe lọt nữa, tôi đang mải mê chạy theo những dòng suy nghĩ về Lâm.
“Cậu ta cao, mái tóc đen, cắt ngắn, ồ, cậu ta có một đôi mắt thật đẹp, nhưng nó buồn, sao lại buồn nhỉ?”, tôi miên man nghĩ mãi. Bỗng một giọng nói cắt ngang những thắc mắc trong lòng tôi “Em Vy, trả lời câu hỏi vừa rồi cho thầy.” Tôi bừng tỉnh, nãy giờ tôi đâu có nghe giảng đâu, vậy là tôi không trả lời được câu hỏi của thầy, câu hỏi của tôi cũng chẳng có đáp án.
Hết giờ, tôi đi bộ về nhà ngoại như thường lệ, tự dưng cảm thấy có ai đó đi theo mình, tôi quay lại ra là Lâm, cậu ta theo đuôi tôi. Thật quá đáng, tôi có vô vàn những điều cần chất vấn cậu ta đây. Như một người bắt được quả tang người khác, tôi đợi cậu ta đi về phía mình, rồi, một bước, hai bước, cậu ta đi qua trước mặt tôi mà chẳng có một chút nào dáng vẻ của người làm sai. Tôi ức lắm, chạy với theo gọi lại.
“Này, sao cậu đi theo tôi?”. Cậu ta dường như chẳng quan tâm đến tôi.
“Này, tôi đang hỏi cậu đó?”. Cậu ta vẫn đi tiếp, bỗng đột nhiên dừng lại, quay người.
“Tôi đang trên đường về nhà tôi”, giọng nói không nhanh không chậm của cậu ta khiến tôi ngỡ ngàng, hóa ra cậu ta cũng biết nói, à mà tôi chưa từng nghe cậu ta mở miệng ra nói chuyện ở trong lớp, đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với tôi.
“Chung đường thì về cùng luôn đi”. Vẫn là giọng nói ấy kéo tôi về thực tại, tôi gật đầu đồng ý.
Sau khi trò chuyện, tôi mới biết Lâm cũng không khó gần, đáng ghét như lời mọi người kể, chỉ là cậu không thấy hòa hợp được với mọi người thôi. Và điều đặc biệt nữa là, nhà Lâm chỉ cách nhà ngoại tôi 200m, từ đó chúng tôi luôn chung đường đi học đến khi về nhà. Lâm kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, từ chuyện đi đơm cua, đi câu lươn rồi đi mò trai, chăn trâu... những việc thú vị mà tôi không biết. Chiều nọ, Lâm dạy tôi làm diều, ghép lại từ những tấm giấy màu, rồi đem chúng đi thả. Lâm thả diều giỏi lắm, con diều cứ bay cao, cao mãi, rồi nhỏ dần biến thành chấm đen rồi biến mất. “Phựt!”, Lâm cắt đứt dây diều, tôi chưa kịp hỏi tại sao, cậu đã hỏi tôi trước.
“Vy, cậu có ước mơ không?”.
Ước mơ ư? Tôi có chứ, tôi muốn làm nghề báo như mẹ vậy, những bài viết của mẹ hay vô cùng, mẹ đi khắp mọi nơi, viết về những cuộc đời, những con người khổ cực, mẹ đem hi vọng cho họ một cuộc sống mới khi kêu gọi các nhà hảo tâm hỗ trợ.
“Là một phóng viên như mẹ tớ vậy”. Tôi tự hào đáp. Lâm thì sao?
“Tớ muốn là một thầy giáo, dạy cho học trò con chữ để chúng có thể sống tốt hơn. Nhưng có lẽ…”
“Có lẽ sao?”. Tôi hỏi lại.
Lâm không trả lời, cậu kéo tôi đi về, hoàng hôn xuống rồi. Từ đó, tôi không còn gặp Lâm nữa, cậu ấy như bốc hơi vậy. Kì thi sắp đến rồi, thầy cô và ba má đốc thúc việc học của tôi, tôi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ việc khác. Nhưng sự biến mất của Lâm cứ như cái gai chưa nhổ được trong tôi vậy.
Kết thúc buổi học, tôi chạy đi tìm thầy chủ nhiệm hỏi về việc Lâm không đến lớp nhiều ngày. Thầy chỉ nói rằng, Lâm sẽ đến để thi tốt nghiệp, em không cần quá lo lắng đâu, chỉ là Lâm không theo lớp ôn thi Đại học này thôi.
Qua lời thầy, tôi nhận ra gia đình Lâm không có đủ tiền để chi trả theo lớp ôn thi này, hồi đó, học phí học thêm không hề rẻ. Chiều về, tôi ra triền đê, nơi chúng tôi thả diều, có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đó, đúng rồi, là Lâm.
“Tớ biết chuyện rồi, Lâm có muốn làm giáo viên nữa không?”.
“Tất nhiên là có rồi, nhưng sao được chứ”. Lâm buồn rầu.
“Tớ có cách này”.
Từ chiều hôm ấy, mỗi khi đi học về tôi lại đem bài tập ra triền đê giảng lại cho Lâm, cậu ấy hiểu bài nhanh lắm.Sức học của cậu ta khiến tôi bất ngờ lắm, bất ngờ hơn Lâm từng là học sinh giỏi nhiều năm, chỉ là không biết vì lí do gì mà Lâm từng không muốn học hành nữa. Nhưng thôi, giờ tôi luôn truyền động lực cho Lâm mỗi ngày, muốn Lâm thực hiện ước mơ đời mình.
“Mùa phượng vĩ đỏ cậu về đây, tớ sẽ đứng trên bục giảng cho cậu xem. Hứa đấy”.
Chúng tôi hứa cùng nhau, hứa hẹn sau thi sẽ cùng đi thả diều, bắt dế và cùng ngắm hoàng hôn xuống. Và đợi mùa phượng vĩ của nhiều năm về sau. Ngày thi đến, tôi làm bài khá tốt, quay sang Lâm, cậu ấy mỉm cười, nhìn tôi gật đầu. Ánh mắt cậu ánh lên những tia hi vọng rực rỡ. Vì để xét vào ngành báo chí, tôi thi thêm một môn GDCD, cậu nói tôi thi cho tốt, cậu chờ tôi về.
Ngày thi chớp nhoáng trôi qua, đợi khi trời sáng tôi sẽ chạy ra triền đê chờ Lâm, chúng tôi sẽ bày ra nhiều trò để chơi, tôi đi ngủ trong sự háo hức, vì cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Nhưng có lẽ, với Lâm, sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy trời sáng nữa, tôi nghe tin Lâm đi bệnh viện, rồi cậu ấy mãi mãi sống ở tuổi 18.
Ngỡ ngàng thay, hôm trước cậu ấy còn hẹn tôi cơ mà, nhất định cậu ấy đợi tôi thi xong cơ mà, Lâm của tôi giờ nằm đó, mãi mãi không dậy nữa. Đêm đó, bố Lâm say xỉn, muốn đánh mẹ cậu ấy, Lâm đỡ đòn cho mẹ, mọi người đưa cậu ấy đi cấp cứu nhưng không kịp, cậu ấy mất vì mất máu quá nhiều.
Ở đây, chẳng ai đáng trách cả, cái nghèo cái đói vây hãm khiến người chồng trở nên hung hãn, vũ phu, người đáng thương nhất là những đứa con phải chứng kiến cha mẹ mình như vậy, không dám thực hiện ước mơ của mình vì nghèo đói.
Câu chuyện của gia đình Lâm kết thúc, nghe đâu, một tháng sau họ chuyển đi nơi khác làm ăn, chẳng về nữa. Điểm thi năm đó của cậu ấy là 21 điểm, đủ đỗ vào khoa sư phạm Văn, Đại học Sư Phạm Hà Nội. Tôi thì theo bố mẹ chuyển lên thành phố để nhập học, nhưng không học báo chí nữa, tôi theo nghề giáo, viết tiếp giấc mơ còn dang dở của Lâm.
“Cô Vy, em còn chưa về sao?”. Giọng nói dịu dàng của chị Bích đồng nghiệp đã đưa tôi trở về với thực tại.
“Mình về thôi chị”.
Trên sân, những cánh hoa đỏ thắm phủ đầy, lá xanh non rung rinh khẽ khàng “Mùa phượng vĩ nở rồi, cậu ở đâu?”.
© Trương Thị Ánh Duyên - blogradio.vn
Xem thêm: Nếu anh vẫn cô đơn vậy có thể nắm tay em được không? | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






