Mùa hạ chúng ta từng có nhau
2021-05-21 01:25
Tác giả:
Thu Hiền
blogradio.vn - Anh à, đã có ai từng nói với anh về chia ly chưa? Em thì đã rất nhiều lần phải loay hoay trong mớ hỗn độn cảm xúc lúc mọi thứ đã vỡ đôi. Lẽ ra, khi đã trải qua quá nhiều lần đau khổ, em phải kiên cường hơn, cười nhiều hơn và biết cách chữa lành vết thương lòng này một cách tốt nhất. Thế vậy mà em lại thấy thật quá khó, anh à. "Cảm ơn anh. Cảm ơn mùa hạ năm cũ”.
***
Đó là vào một ngày đầu mùa hạ, anh vẫn chào em như mọi khi vào buổi sáng, chỉ khác là thiếu vắng đi một nụ cười. Em tự hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ, rồi bất giác khoảng không gian lặng thinh từ đâu ập đến, nó khiến em chênh vênh chẳng biết phải làm gì ngay lúc này.
Mùa hạ ở Sài Gòn cũng chẳng khác biệt những ngày thường là mấy. Anh để lại những dòng tin nhắn mờ mịt và đó cũng là lúc em nhận ra mùa hạ năm nay đã thiếu vắng đi một người, vỏn vẹn bằng ba chữ "Anh xin lỗi".
Dường như có tiếng thở dài mệt mỏi, em vội đặt chiếc điện thoại lên bàn. Vậy rồi, nỗi sợ hãi trong chính thâm tâm em đã chiến thắng, từ đâu bỗng kéo đến những đổ vỡ chia ly.
Còn nhớ những ngày hạ lúc xưa, em vẫn hay học theo mấy đứa bạn, nhặt hoa phượng rơi ngợp sắc đỏ ở sân trường, nhẹ nhàng đặt vào giữa những trang giấy và khe khẽ nâng niu chúng. Khi ấy, những tâm tư của tuổi mộng mơ thật rực rỡ. Ký ức ấy khiến em giật mình nhận ra rằng, đó cũng chính là cách mà mình đã từng bên cạnh nhau, trân quý, khẽ khàng và bình dị. Cũng như mùa hạ, luôn nồng nàn và tràn đầy mơ ước. Nhưng mùa hạ năm nay, khác rồi.
Đêm đấy, em thẫn thờ đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn cũ như cố gắng níu giữ những kỷ niệm đã qua. Em đã được nghe rất nhiều về "thứ giết chết người ta chính là kỷ niệm", chắc vì thế, mà trong lòng em giờ đây chỉ còn lại nỗi cô đơn lạnh giá. Cố gắng quên đi những góc phố, những lời ca, những món ăn mà mình từng để lại kỷ niệm, đó có lẽ là điều quá khó khăn với em bây giờ. Nỗi sợ ấy dần lớn hơn, khi em quyết định đối diện với chúng như những người xa lạ.
"Anh sai rồi".
Nếu có một ai đó hỏi em về hai từ hối hận, chắc chắn em sẽ không thể tìm được lời giải thích nào cả. Vì em luôn tin rằng, khi chúng ta đã chấp nhận bước đi cùng một người nào đó, thì chỉ có bài học, chứ chẳng nên có bất cứ một “dằn vặt” nào với quyết định của mình.
Em nghĩ là anh vẫn còn nhớ những ngày mà chúng ta đã rất khó khăn để được bên cạnh nhau. Lúc ấy, em chỉ mong được đi với anh, được kể những câu chuyện, được nghe tiếng gió thổi ở những nơi mình cùng nhau đến. Có lẽ, cả cuộc đời này sẽ ghi dấu lại về ký ức ấy như một trang sách cũ.
Trời cũng đã tối, tin nhắn cũng chẳng còn trạng thái hoạt động. Em lặng lẽ gói giữ cẩn thận chiếc bánh vừa làm cho anh hôm nay dù đã biết rằng anh sẽ chẳng đến.
Tình yêu thật kỳ lạ, như việc viết nhật ký mỗi ngày, biết bao tâm sự, dự định và nỗi niềm khó nói. Ngày ấy, mình từng lập ra hẳn một bản kế hoạch cho tiệc cưới vào cuối năm nay, cả em và anh đầu ấp ủ mong ước về những ngày tháng sắp đến. Mình cũng đã nghĩ đến những cái tên thật ý nghĩa cho những thành viên nhỏ trong gia đình sau này. Mình yêu và tin vào mọi thứ đang làm. Cả anh và em đều đã đi qua nhiều sóng gió khó khăn, nhưng chưa khi nào chùn bước hay đánh mất mơ ước. Chắc vì vậy, mà đến ngày hôm nay, thật quá khó để em xóa bỏ đi mọi thứ.
Anh vẫn thế, vẫn cái dáng vẻ từ tốn và chậm rãi. Em vẫn nhớ rất rõ về ngày đầu tiên mình gặp nhau, có lẽ anh không hào nhoáng như những anh chàng khác nhưng sự ấm áp ấy đã khiến em hạnh phúc trong hai chữ an toàn suốt quãng thời gian qua.
Cảm ơn anh, vì đã đến và cũng đã vì ra đi. Mọi thứ diễn ra trong cuộc đời này vốn dĩ là một thử thách, còn chúng ta là những người phải đối mặt và vượt qua chúng.
Anh à, đã có ai từng nói với anh về chia ly chưa? Em thì đã rất nhiều lần phải loay hoay trong mớ hỗn độn cảm xúc lúc mọi thứ đã vỡ đôi. Lẽ ra, khi đã trải qua quá nhiều lần đau khổ, em phải kiên cường hơn, cười nhiều hơn và biết cách chữa lành vết thương lòng này một cách tốt nhất. Thế vậy mà em lại thấy thật quá khó, anh à. "Cảm ơn anh. Cảm ơn mùa hạ năm cũ”.
© Thu Hiền - blogradio.vn
Xem thêm: Mối tình đầu của tôi l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.