Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mặt trời trong mưa hạ

2021-04-02 01:30

Tác giả: thuphuong Pham


blogradio.vn - Nó lại cười một mình khoái chí rồi đăm chiêu nhắm mắt bắt bệnh xem triệu chứng cảm của nó có thông thường hay không. Xem nào, nó hay thơ thẩn viết lách nhiều hơn. Hình như là vì ai đó vô tình truyền cảm hứng cho nó thì phải.

***

Chiều nay mưa rơi để người ta hoài niệm. Nó ngồi lặng bên ô cửa sổ với một li trà ấm nóng. Giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng của ca khúc “Nhắm mắt thấy mùa hè” đưa nó ngược dòng thời gian về miền kí ức ngọt ngào.

 

Hạ về năm nay mưa nhiều quá

Phải chăng vì anh thích âm u

Kí ức trong khung hình em giữ

Nhuốm màu mưa, nhuốm cả sương mù

 

La Perouse đêm nao không ngủ

Sóng bạc đầu, khói nước bạc lời ru

Archery lần đầu bỡ ngỡ

Tiếng cười giòn còn ướp trong mưa

Malabar in màu thương nhớ

Thoảng nét hoang sơ, mưa họa trầm tư

 

Katoomba mây vờn sương phủ

Mưa tí tách khúc nhạc trên dù

Ta vén mây vào thần tiên xứ sở

Trà Tibet nghi ngút tỏa hồn thơ

 

Cherry farm ngày mưa rả rích

Chẳng thể ngăn tiếng em cười khúc khích

Lập lòe từng chùm phô mình trong xanh lá

Đỏ mọng, tím tuyền, “khiêu khích” người khách xa

 

Cockatoo island mưa xối xả

Đêm về mưa xuống, rọi đèn qua

Anh có thấy tuyết rơi mùa hạ

Mưa sao băng vụt đến bên ta?

 

Nó đã từng nén cả những khung hình kí ức này vào bài thơ ấy nên bây giờ, mỗi từ khóa, chỉ cần nghĩ đến thôi đã giải mã ra cả vùng trời kỉ niệm để thổn thức tìm về.

 

Mưa nhiều quá nên em tìm nắng

Sớm mai đó, khắc khoải đợi bình minh

Giọt nắng mong manh chẳng thấy bên mình

Ồ thì ra, MẶT TRỜI còn chưa tỉnh.

 

Nó bật cười khi nghĩ đến bộ dạng ngái ngủ của anh, dù còn nằm chưa mở mắt trong lều vẫn cố hóng ra câu chuyện ngóng bình minh hụt của nó. “Em biết vì sao em không thấy mặt trời mọc không? Vì mặt trời vẫn đang ngủ ở đây nè”. Ôi, cái lí do chuối cả vùng chuyên canh ấy, đặt trong văn cảnh này thấy thuyết phục ngộ ghê. Ngộ đến mức nó chấp nhận vô điều kiện sự hợp lí hóa đó. Ngộ đến mức câu nói đó cứ in sâu vào tâm trí nó, chẳng thể thoảng qua như những lời đùa mà hai anh em vẫn hay sến súa. Mà cũng tình cờ thật, từ ngày có khái niệm “mặt trời” ấy, ngày đi cùng anh cũng thấy nắng nhiều hơn. Có lẽ với nó, anh đúng là mặt trời, một mặt trời không rực rỡ chói lòa, nhưng ấm áp vô cùng. Tự dung tim nó thổn thức. Cảm giác lạ ấy, tại sao và từ bao giờ? Nó bối rối, vội chắp nối lại kí ức để tìm câu trả lời. Nhưng chẳng biết nữa. Cuộc sống này đủ phức tạp rồi, chắc chẳng cần phải làm phức tạp thêm. Chi bằng cứ tin vào thuyết giản đơn thế này, vì anh là mặt trời nên bên anh, nó bị cảm nắng cũng dễ hiểu thôi. Wow, xét về độ chuối, thuyết cảm nắng này với thuyết bình minh không lên của anh, cũng được coi là xứng tầm ấy chứ.

Nó lại cười một mình khoái chí rồi đăm chiêu nhắm mắt bắt bệnh xem triệu chứng cảm của nó có thông thường hay không. Xem nào, nó hay thơ thẩn viết lách nhiều hơn. Hình như là vì ai đó vô tình truyền cảm hứng cho nó thì phải. Từ ngày bước chân vào giới nghiên cứu khoa học khô khan này, nó cũng bỏ dần thú vui một thời xa nhớ ấy, cho đến khi nó phát hiện ra anh cũng có “tố chất” làm thính giả. Anh đã gợi lại sở thích vốn đã ngủ quên trong nó từ rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng nguy hiểm nhất là, triệu chứng cảm của nó giống kiểu u não xâm lấn, sắp di căn đến tim rồi. Biểu hiện là, tâm trí nó dạo này hay bị choán ngợp bởi những khung hình kí ức đẹp ngày ấy. Đó là lúc anh kiên trì và ân cần cùng nó đối diện với nỗi sợ đã khắc sâu vào tiềm thức nó suốt gần chục năm qua, để từ từ nó dám bơi ra ngoài giới hạn của bản thân. Đó là lúc nó neo vào điểm tựa nơi anh khi mệt mỏi giữa vực sâu mênh mông, an yên đứng trên nỗi ám ảnh kinh niên của mình. Từ giây phút đó, nó đã biết một điều, chỉ cần bên anh là bình yên.

Rồi từ đó, bơi bên anh, nó quên hết cả nỗi sợ vô hình kia để thả mình khám phá chốn thiên đường nơi trần thế; tự do thả hồn mình lắng nghe bài ca biển hát, Khúc nhạc ru La Perouse dạt dào; tự do thả tim mình cảm nhận cho tròn vẹn vẻ đẹp tinh khôi nơi kiệt tác của đất trời. Đó là lúc nó bơi theo anh nhịp nhàng trong làn nước mát lành, trong vắt như pha lê, để cùng chạm đến những rạn san hô lấp lánh, ánh lên giữa vũ khúc điệp trùng của sóng biển, hòa quyện với giai điệu thiên thai uyển chuyển của những vũ công thủy sinh. Đó là lúc nó ngồi trên phiến đá đưa chân để anh cẩn thận đeo chân vịt cho nó. Anh thật rạng rỡ trong nắng chiều, ngỡ như Hậu Nghệ vừa vô tình bắn rơi mặt trời xuống đúng nơi nó ngồi vậy. Hình như từ giấy phút ấy, nó lỡ thích anh mất rồi.

Nó hé cửa sổ, đón chút mát lành của hương hạ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi như trôi cả mặt trời. Nếu anh ở đây, có chắc nắng sẽ về. Nó cười thầm đắc ý, viết vội mấy dòng thơ vừa chợt đến

 

Nếu anh là mặt trời

Em xin là nắng mới

Cùng anh gọi bình minh

Hân hoan chờ ngày tới

 

Nếu anh là mặt trời

Em là gió ngang trời

Hát khúc nhạc vui tươi

Cho anh thêm yêu đời

 

Nếu anh là mặt trời

Em xin là đêm tối

Cho anh được nghỉ ngơi

Sau ngày dài mệt mỏi

 

Dẫu anh là mặt trời

Em vẫn là em thôi

Nhưng em biết anh ơi

Em thích anh thật rồi.

 

Âm nhạc và lòng người như hòa làm một. Nó miên man theo giai điệu tha thiết của bái hát, mặc cho âm nhạc chạm đến sâu thẳm tâm hồn. Nếu “ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng, mà người biến mất như pháo hoa tàn”, thì nó xin gửi những dòng thơ này “trôi theo mây ngàn” …đến anh trước bình minh ấy. Nếu “ngày mai vẫn đến, gió hát ngang trời”, mà người vẫn ở đó, liệu nó có đủ can đảm để gửi đến anh tâm tư này chăng?

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn giăng giăng, nhưng trong lòng nó bừng lên nắng hạ, lấp lánh trên cánh đồng vàng rực rỡ hoa hướng dương, ngỡ như đang ở phim trường “Nhắm mắt thấy mùa hè”. Một ý nghĩ mơ hồ vụt đến. Trong hàng triệu đóa hướng dương trên cánh đồng mênh mông ấy, mặt trời có nhận ra một đóa nào khác biệt lặng lẽ hướng về mình? Có lẽ chỉ đóa hướng dương đó hiểu rằng,

 

Mặt trời sẽ về nơi xa vắng

Hạ lại về, sẽ không còn nắng?

Nhưng dẫu Người ở xa ngàn dặm

Hoa vẫn hướng dương, anh biết chăng?

 

Anh à, thế giới lớn thế nào, mình gặp nhau có phải vô tình? “Thế giới lớn thế nào, mình lạc nhau có phải muôn đời?” Anh có muốn cùng em viết tiếp hồi kí này không anh?

© thuphuong Pham - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khi ta còn trẻ hãy cứ yêu thôi l Radio Tình yêu

 

thuphuong Pham

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top