Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa đót chổi

2025-03-20 17:50

Tác giả:


blogradio.vn - Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

***

Những ngày tháng Chạp về, trên các triền núi, triền đồi, cây đót bắt đầu bung nở những búp dài, trắng xóa. Mùa thu hoạch đót chổi lại bắt đầu. Và cũng là mùa nhộn nhịp, chộn rộn nhất của học trò miền núi nơi Hân dạy học.

Bữa nay đến lớp, Hân thấy mấy cô cậu học trò lên 9, lên 10 của mình trong giờ ra chơi, ngồi thi nhau bàn tán, dặn dò:

- Cuối tuần này đi nhớ chờ tao nghe!

- Tao mới phát hiện một chỗ có nhiều đót lắm. Đợt này đi chắc sẽ bội thu.

- Ừ… trông nhanh đến cuối tuần kẻo mọi người lấy hết.

- Đúng rồi. Không có đót chổi bán thì làm sao có tết!    

Chúng nói với nhau bằng giọng điệu nghiêm trọng và bằng những nụ cười háo hức. Hân nghe mà động lòng. Gắn bó với học trò miền núi đã hơn ba năm, Hân hiểu và thuộc nằm lòng những mốc thời gian các em phải mưu sinh để phụ giúp gia đình. Mùa nắng thì xuống khe xuống suối lam lũ kiếm cua mò ốc; mùa mưa lại lên rừng hái măng… và những ngày cuối năm rét mướt thì lại rủ nhau rong ruỗi khắp các triền đồi, bìa rừng chặt đót chổi về bán. Với các em, những bông đót chổi không chỉ là vẻ đẹp mộc mạc của làng bản, núi rừng quê hương mà còn góp phần không nhỏ giải quyết việc làm thời vụ, đem đến những món quà tết ý nghĩa.  

Mùa đót chổi trùng vào những ngày mưa rét nhưng vẫn không khiến bước chân những cô cậu học trò của Hân trở nên ngập ngừng. Từ sớm hửng, tiếng gọi nhau đã í ới ngoài đầu núi. Hân vẫn thường gọi mấy cô bé cậu bé của mình là những bác “tiều phu” tí hon. Mặc cho mưa dầm, mặc rét thấm da thấm thịt, trong những bộ quần áo mỏng manh, rách rưới, gương mặt quắt lại vì gió núi, môi tím tái vì lạnh, chân và tay run lên bần bật vì thiếu áo ấm, vì đẫm nước mưa, nước sương đêm, những nụ cười trong veo vẫn rạng ngời trên từng khuôn mặt. Đoạn đường đi lấy đót chổi khá dài, khá dốc và khá sâu. Để có thể tìm được những cây đót chổi như ý, và để có thể khỏa lấp đi cái lạnh, cái đói, dồn sức cho những bước chân trần thoăn thoắt, các em vừa đi vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện đã được học, những ước mơ, dự định cho một mùa tết sắp về.

Đót chổi dưới chân núi đã được mọi người thu hoạch hết. Muốn chặt được nhiều phải leo lên đỉnh núi cao. Thế là mấy cô cậu bàn nhau chia nhóm rồi cứ thế rẽ về các hướng đi. Trên những triền đồi lộng gió, chênh vênh, những bông đót đẹp nhất đã được lựa chọn tỉ mẩn bởi những bàn tay “nhuần nhuyễn, thành thục” của các cô cậu học trò. Nhớ có lần Hân tò mò hỏi từng em về ước mơ của mình sau khi có được số tiền từ việc bán đót chổi, đứa nào cũng tranh nhau nói:

- Em sẽ phụ giúp ba mẹ sắm tết.

- Em sẽ mua sách vở để đến trường.

- Còn em sẽ dành tiền mua tặng em gái chiếc áo ấm. Mấy năm nay, nó toàn mặc cái áo ngắn cũn, rách bươm.

- Em thì sẽ dành tiền mua đôi dép mới đi chơi với các bạn trong ngày tết.

Hân cảm thấy cay xè nơi khóe mắt trước những mơ ước giản dị, mộc mạc nhưng đầy ý nghĩa của những cô bé cậu bé nghèo. Nếu ở thành phố, những đứa trẻ đồng trang lứa với học trò của Hân hẳn đang được ba mẹ mua sắm cho đủ thứ. Chí ít là có đủ cơm ăn, áo mặc. Nhiều thì được ăn ngon, mặc đẹp. Thậm chí muốn gì được nấy. Còn ở miền núi nơi đây… khi cái ăn còn thiếu thốn thì làm sao cái mặc có thể gọi là đủ được. Dạy học ở làng bản, Hân và những đồng nghiệp của mình thường xuyên phải đến tận nhà học trò. Và nhiều hoàn cảnh của các em khiến Hân nghẹn bứ. Có khi, cô chỉ biết đứng lặng để cho dòng nước mắt lăn tròn xuống má. Ấy là khi chứng kiến cảnh em Vàng phải ăn ngô suốt cả năm ròng vì không có tiền mua gạo; là bữa ăn của cả nhà cô bé Reng quẩn quanh với mớ rau rừng luộc chấm muối. Rồi thì cậu bé Lâng, bữa nào được ăn cơm trắng chấm muối hột là bữa đó cậu vui không tả xiết… Có lẽ vì cái nghèo, học trò của Hân, em nào dáng vóc cũng nhỏ bé so với tuổi. Em nào khuôn mặt cũng đen nhẻm, lem luốc, mớ tóc vàng cháy,  thân hình gầy guộc trông đến tội nghiệp.

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản. Tình thương ấy còn được gửi gắm trong những bữa ăn mà cả cô lẫn trò dù chỉ là đôi ba gói mì tôm lõng bõng toàn nước sì soạt húp và cười ngặt nghẽo. Là những tập vở, cây bút, cái cặp; là những lời động viên khích lệ trong mỗi bài kiểm tra Hân nhắn nhủ với học trò. Hân đến với học trò miền núi nơi đây không ngoài lòng nhiệt huyết, tận tâm; sự đồng cảm, sẻ chia; sự mong mỏi và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp cho các em. Và cũng chính tình cảm chân thành của các em, của người dân nơi đây đã níu giữ Hân để dẫu có những lúc Hân thấy mình chông chênh lại có thêm động lực để vững vàng bước tiếp.

Một ngày nghỉ cuối tuần kết thúc, những “tiều phu” tí hon của Hân lại đến trường. Câu chuyện về đót chổi lại trở nên rôm rả sau giờ học. Đứa khoe: Hôm qua, mình đã có được 10.000 đồng từ tiền bán đót chổi. Đứa bảo: Mình sắp có đủ tiền mua áo cho em gái rồi. Mình…! Chúng cứ ríu rít như bầy chim non hót chào xuân mới. Mỗi đứa một niềm vui riêng. Không giống như năm ngoái, Hân vẫn còn nhớ những ngày tháng chạp mưa tầm tã, đứa nào đến lớp cũng mang trong mình tâm trạng nặng nề. Đứa ỉu xìu: Chiều qua về mưa tầm tã, số đót chổi mình chặt được bị ướt hết nên không bán được. Họ bảo mưa không phơi được, dễ bị mốc lắm. Thế là mất một ngày công cốc lặn lội trên núi cao. Đứa tỏ ra an ủi: Mong sao mấy ngày tới đừng mưa nữa, có thế bọn mình mới đi chặt đót chổi và mới có tiền. Đứa than thở: Tết này chắc mình không có áo mới để mặc rồi,… Nhìn những nụ cười lặng lẽ, tiếng thở dài len lén, hoen đỏ, những giọt lệ chực trào và cả những ánh mắt xa xăm đang nhìn ra khoảng trời âm u, sẫm tối, Hân nhận ra biết bao lo lắng của học trò.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ. Học trò của Hân ai cũng tỏ ra vui sướng khi chuẩn bị được nghỉ dài dài, được lên rừng chặt đót chổi đem bán, được mua những món quà ý nghĩa từ số tiền mình kiếm được. Nghĩ đến hình ảnh các em đeo gùi, nối nhau lên núi, nghĩ đến những bông đót mềm mượt phất phơ trước gió đang chờ đợi đôi bàn tay cần cù của các cô cậu học trò mang về, lòng Hân cũng trở nên rộn ràng, tươi vui như thấy tết đã bắt đầu về nơi bản làng.

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Để Không Phải Hối Tiếc Khi Ngoảnh Đầu Nhìn Lại, Bạn Hãy Duy Trì 6 Điều Này | Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top