Mùa đót chổi
2025-03-20 17:50
Tác giả:
blogradio.vn - Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.
***
Những ngày tháng Chạp về, trên các triền núi, triền đồi, cây đót bắt đầu bung nở những búp dài, trắng xóa. Mùa thu hoạch đót chổi lại bắt đầu. Và cũng là mùa nhộn nhịp, chộn rộn nhất của học trò miền núi nơi Hân dạy học.
Bữa nay đến lớp, Hân thấy mấy cô cậu học trò lên 9, lên 10 của mình trong giờ ra chơi, ngồi thi nhau bàn tán, dặn dò:
- Cuối tuần này đi nhớ chờ tao nghe!
- Tao mới phát hiện một chỗ có nhiều đót lắm. Đợt này đi chắc sẽ bội thu.
- Ừ… trông nhanh đến cuối tuần kẻo mọi người lấy hết.
- Đúng rồi. Không có đót chổi bán thì làm sao có tết!
Chúng nói với nhau bằng giọng điệu nghiêm trọng và bằng những nụ cười háo hức. Hân nghe mà động lòng. Gắn bó với học trò miền núi đã hơn ba năm, Hân hiểu và thuộc nằm lòng những mốc thời gian các em phải mưu sinh để phụ giúp gia đình. Mùa nắng thì xuống khe xuống suối lam lũ kiếm cua mò ốc; mùa mưa lại lên rừng hái măng… và những ngày cuối năm rét mướt thì lại rủ nhau rong ruỗi khắp các triền đồi, bìa rừng chặt đót chổi về bán. Với các em, những bông đót chổi không chỉ là vẻ đẹp mộc mạc của làng bản, núi rừng quê hương mà còn góp phần không nhỏ giải quyết việc làm thời vụ, đem đến những món quà tết ý nghĩa.
Mùa đót chổi trùng vào những ngày mưa rét nhưng vẫn không khiến bước chân những cô cậu học trò của Hân trở nên ngập ngừng. Từ sớm hửng, tiếng gọi nhau đã í ới ngoài đầu núi. Hân vẫn thường gọi mấy cô bé cậu bé của mình là những bác “tiều phu” tí hon. Mặc cho mưa dầm, mặc rét thấm da thấm thịt, trong những bộ quần áo mỏng manh, rách rưới, gương mặt quắt lại vì gió núi, môi tím tái vì lạnh, chân và tay run lên bần bật vì thiếu áo ấm, vì đẫm nước mưa, nước sương đêm, những nụ cười trong veo vẫn rạng ngời trên từng khuôn mặt. Đoạn đường đi lấy đót chổi khá dài, khá dốc và khá sâu. Để có thể tìm được những cây đót chổi như ý, và để có thể khỏa lấp đi cái lạnh, cái đói, dồn sức cho những bước chân trần thoăn thoắt, các em vừa đi vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện đã được học, những ước mơ, dự định cho một mùa tết sắp về.

Đót chổi dưới chân núi đã được mọi người thu hoạch hết. Muốn chặt được nhiều phải leo lên đỉnh núi cao. Thế là mấy cô cậu bàn nhau chia nhóm rồi cứ thế rẽ về các hướng đi. Trên những triền đồi lộng gió, chênh vênh, những bông đót đẹp nhất đã được lựa chọn tỉ mẩn bởi những bàn tay “nhuần nhuyễn, thành thục” của các cô cậu học trò. Nhớ có lần Hân tò mò hỏi từng em về ước mơ của mình sau khi có được số tiền từ việc bán đót chổi, đứa nào cũng tranh nhau nói:
- Em sẽ phụ giúp ba mẹ sắm tết.
- Em sẽ mua sách vở để đến trường.
- Còn em sẽ dành tiền mua tặng em gái chiếc áo ấm. Mấy năm nay, nó toàn mặc cái áo ngắn cũn, rách bươm.
- Em thì sẽ dành tiền mua đôi dép mới đi chơi với các bạn trong ngày tết.
Hân cảm thấy cay xè nơi khóe mắt trước những mơ ước giản dị, mộc mạc nhưng đầy ý nghĩa của những cô bé cậu bé nghèo. Nếu ở thành phố, những đứa trẻ đồng trang lứa với học trò của Hân hẳn đang được ba mẹ mua sắm cho đủ thứ. Chí ít là có đủ cơm ăn, áo mặc. Nhiều thì được ăn ngon, mặc đẹp. Thậm chí muốn gì được nấy. Còn ở miền núi nơi đây… khi cái ăn còn thiếu thốn thì làm sao cái mặc có thể gọi là đủ được. Dạy học ở làng bản, Hân và những đồng nghiệp của mình thường xuyên phải đến tận nhà học trò. Và nhiều hoàn cảnh của các em khiến Hân nghẹn bứ. Có khi, cô chỉ biết đứng lặng để cho dòng nước mắt lăn tròn xuống má. Ấy là khi chứng kiến cảnh em Vàng phải ăn ngô suốt cả năm ròng vì không có tiền mua gạo; là bữa ăn của cả nhà cô bé Reng quẩn quanh với mớ rau rừng luộc chấm muối. Rồi thì cậu bé Lâng, bữa nào được ăn cơm trắng chấm muối hột là bữa đó cậu vui không tả xiết… Có lẽ vì cái nghèo, học trò của Hân, em nào dáng vóc cũng nhỏ bé so với tuổi. Em nào khuôn mặt cũng đen nhẻm, lem luốc, mớ tóc vàng cháy, thân hình gầy guộc trông đến tội nghiệp.
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản. Tình thương ấy còn được gửi gắm trong những bữa ăn mà cả cô lẫn trò dù chỉ là đôi ba gói mì tôm lõng bõng toàn nước sì soạt húp và cười ngặt nghẽo. Là những tập vở, cây bút, cái cặp; là những lời động viên khích lệ trong mỗi bài kiểm tra Hân nhắn nhủ với học trò. Hân đến với học trò miền núi nơi đây không ngoài lòng nhiệt huyết, tận tâm; sự đồng cảm, sẻ chia; sự mong mỏi và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp cho các em. Và cũng chính tình cảm chân thành của các em, của người dân nơi đây đã níu giữ Hân để dẫu có những lúc Hân thấy mình chông chênh lại có thêm động lực để vững vàng bước tiếp.
Một ngày nghỉ cuối tuần kết thúc, những “tiều phu” tí hon của Hân lại đến trường. Câu chuyện về đót chổi lại trở nên rôm rả sau giờ học. Đứa khoe: Hôm qua, mình đã có được 10.000 đồng từ tiền bán đót chổi. Đứa bảo: Mình sắp có đủ tiền mua áo cho em gái rồi. Mình…! Chúng cứ ríu rít như bầy chim non hót chào xuân mới. Mỗi đứa một niềm vui riêng. Không giống như năm ngoái, Hân vẫn còn nhớ những ngày tháng chạp mưa tầm tã, đứa nào đến lớp cũng mang trong mình tâm trạng nặng nề. Đứa ỉu xìu: Chiều qua về mưa tầm tã, số đót chổi mình chặt được bị ướt hết nên không bán được. Họ bảo mưa không phơi được, dễ bị mốc lắm. Thế là mất một ngày công cốc lặn lội trên núi cao. Đứa tỏ ra an ủi: Mong sao mấy ngày tới đừng mưa nữa, có thế bọn mình mới đi chặt đót chổi và mới có tiền. Đứa than thở: Tết này chắc mình không có áo mới để mặc rồi,… Nhìn những nụ cười lặng lẽ, tiếng thở dài len lén, hoen đỏ, những giọt lệ chực trào và cả những ánh mắt xa xăm đang nhìn ra khoảng trời âm u, sẫm tối, Hân nhận ra biết bao lo lắng của học trò.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ. Học trò của Hân ai cũng tỏ ra vui sướng khi chuẩn bị được nghỉ dài dài, được lên rừng chặt đót chổi đem bán, được mua những món quà ý nghĩa từ số tiền mình kiếm được. Nghĩ đến hình ảnh các em đeo gùi, nối nhau lên núi, nghĩ đến những bông đót mềm mượt phất phơ trước gió đang chờ đợi đôi bàn tay cần cù của các cô cậu học trò mang về, lòng Hân cũng trở nên rộn ràng, tươi vui như thấy tết đã bắt đầu về nơi bản làng.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Để Không Phải Hối Tiếc Khi Ngoảnh Đầu Nhìn Lại, Bạn Hãy Duy Trì 6 Điều Này | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






